Part 5. Một chuyện buồn ơi là buồn
Năm 2009, 2010 là những năm cực thịnh của mốc xì. Các anh em mốc xì nam bắc họp mặt, chơi bời trác táng với những cuộc thác loạn tụt hết các loại đồ. Ngày đó tao cũng lương cao, tiền nhiều, ký sự lắm vì chym chưa liệt, nhóm 108 Lương Sơn của mod mocxi tao cũng có chân.
Mốc xì miền Nam có nick @Người ở Lại Charlie, giới thiệu em Quyên Dâm Dâm Cô Nương hot nhất miền Nam khi ấy. Mocxi thì mạnh, Quyên lại dâm chịch không biết mệt, anh em nào cũng yêu quý, nên có thể nói thời điểm đó, em Quyên mút hết chym anh em dân chơi miền Nam.
Rồi một ngày đẹp trời, tao lại lên máy bay vào miền Nam công tác, hồi đó iphone là cái gì đó stupid, tao vẫn dùng blackberry nhét bao da kẹp thắt lưng, gói internet của mobifone để tìm bản đồ. Nhắn hẹn em Quyên, không biết đường nên điều em nó chạy từ Q12 lên cái khách sạn bên cầu Thị Nghè.
Buổi chiều SG mưa gió, tao đứng dạy một lớp làm giàu xong, học viên vỗ tay nhiệt liệt, xong đại diện lớp đi lên tặng 1 bó hoa, kèm phong bì mấy củ. Xong ôm bó hoa từ lớp dạy làm giàu về cái khách sạn đó, nhắn tin nằm chờ em Quyên tới. Từ hơn 10 năm trước, đến giờ chưa có em nào nhiệt tình hơn em Quyên với giá 3 lít mà em chạy hết nửa vòng thành phố cho chịch thoải mái shot.
Vào đến khách sạn, em nó đã thấy sẵn anh lẩu hồi trẻ, đẹp trai phong độ, sơ mi quần âu với bó hoa đỏ thắm tặng em. Em đổ ra giường 1 rổ bao cao su với tuyên bố "em là dâm dâm cô nương đây, chơi hết chỗ bao này em mới cho anh về".
Kỹ thuật của em Quyên thì chưa phải điêu luyện, nhưng em Quyên thuộc dạng đam mê chuyện làm tình, như một con nghiện tình dục, em bú liếm, mút mát nhún nhảy một cách cuồng nhiệt. Sau khi tao ra xong, em lại lột bao bú mút tiếp để rùng hết mình mẩy.
Sau khi vắt kiệt sức lực với em, thì em nó nằm tâm sự tay vẫn mân mê thằng nhỏ.
Em kể em nó là dân Sài Gòn, bị chứng nghiện tình dục, không có ai địt em nó không chịu nổi. Trước cũng đi làm công nhân, văn phòng, nhưng vào công ty nào thì cũng làm vất vả, mà địt loạn hết trong công ty đó lên, thế thì đi làm đĩ cho vừa sướng vừa có tiền. Ba mẹ em ở nhà cũng biết em mắc chứng đó, và biết em kiếm tiền từ đâu, nhưng nhắc rằng đừng mang tiếng về nhà là được.
Sau buổi gặp đó, tao cũng viết bài ký sự cho em nó trên thiendia, mocxi, anh em cũng vào xin số và chẳng từ chối ai, cho tràn lan công khai. Đến giờ tên tuổi và số điện thoại của em nó vẫn lang thang trên nhiều trang mạng. Cho đến một ngày, Charlie nhắn tin là không share số em nó nữa, em nó bị "nghi giết" ở Gò Vấp rồi. Em nó vào khách sạn với 2 thằng, xong chết vì ngạt do bị trói và nhét giẻ vào mồm. Điện thoại và tiền bị lấy hết.
Vụ đó sau đó cũng chìm, không thấy báo chí nào đưa tin, gia đình em nó cũng không truy tìm hay kiện cáo.
Trường hợp em Quyên làm trùng lại không khí diễn đàn vài ngày, lâu lâu các trưởng lão, anh em vẫn nhắc, nhưng rồi cũng quên đi, lại điên cuồng địt bọp và thác loạn, nhưng sau vụ đó tao và Charlie là hai thằng buồn và không muốn share số cho ai cả. Có khi nào hai thằng giết em nó là do tao share số, vì các bài ký sự như vậy khiến em nó phải chết.