Vẫn chưa có phần 2. Hic.Part 2:
Đinh qua tiệm thuốc tây mua liều thuốc xổ síp cho hắnVẫn chưa có phần 2. Hic.
E hiếm khi hóng lắm a Al ạ!
E hóng bữa h, mà chả thấy gì. Haizzzz.Đinh qua tiệm thuốc tây mua liều thuốc xổ síp cho hắn
E lại hóng típ phần 3. Kkkkkk.Part 2: Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng, ngày xưa ai quyền quý cao sang
Chuyện xảy ra tầm năm 2008-2009, ngày đó tao còn làm ở một cơ quan nửa nhà nước nửa cổ phần, đầu xuân năm mới, tao theo đoàn đi họp với một đơn vị ở tp Sơn La, mà đường xá xa xôi, lãnh đạo hai cơ quan thì đã thống nhất chủ trương qua điện thoại, hẹn cả hai đơn vị gặp nhau trên Mộc Châu, để lính lác gặp mặt và triển khai công tác. Thế là cơ quan cho một xe 16 chỗ, từ Hà Nội xuôi theo đường 6, qua dốc Cun mây mù, ôm theo đèo đá trắng khi nó còn chưa sạt lở và đá vẫn đen. Rạng sáng, đoàn đến Mộc Châu, 9h vào họp hành triển khai khí thế.
12h trưa, đoàn ăn cơm ở nhà khách, cơm canh rau, cá thịt, xong 2h chiều, hai đơn vị tổ chức chơi bóng bàn, đá bóng giao hữu. Các lãnh đạo, trưởng phòng mỗi người xỏ giày chạy 10 phút rồi đi bộ, tà tà tới 4 giờ chiều đi ăn lẩu thịt trâu trứng cút ở phía sau thị trấn Mộc Châu, trên đường vào rừng thông bản Áng. 6 rưỡi tối, các cán bộ đã kịp say vắt lưỡi, dìu nhau về khách sạn xịn và hoành tráng nhất Mộc Châu thời đó, là khách sạn Công Đoàn ở thị trấn Nông Trường.
Những năm đó, Mộc Châu còn nhiều sương và lạnh, ngoài trời tầm 10-15 độ, nắng vừa tắt là sương mù bảng lảng giăng khắp chốn, lạnh rét co ro. Lúc đó nó chỉ là khu nghỉ dưỡng, không có tính chất du lịch nên 7-8h đã vắng tanh. Đến hơn 10 giờ tối, cán bộ địa phương lên phòng, bảo là được lãnh đạo giao nhiệm vụ mời các anh đi “thư giãn”. Mấy anh em lại xỏ quần dài, áo khoác, kéo nhau xuống nhà. Định ra lấy ô tô thì cán bộ bảo không cần, đoàn mình đi bộ. Các anh em Hà Nội vẫn còn lơ mơ vì rượu ngô, cán bộ địa phương cầm cái đèn ắc quy mà người dân hay dùng đi soi ếch, anh em cứ đi theo ánh đèn, xuyên qua màn sương mù, vòng sau khách sạn công đoàn, đi xuống một đoạn dốc nhiều đá dăm, tới một khu mát xa sauna cảm giác không gần nhưng cũng không xa khách sạn. Quầy lễ tân chỉ là một cái bàn gỗ học sinh kiểu trường làng, với quyển sổ kẻ bút bi, ghi số lượng khách. Một ông già mặt nhàu nhĩ, mặc bộ đồ ka ki xanh lá mạ ngồi ghi sổ. Cán bộ địa phương có vẻ là người quen thuộc, trả vé rồi bảo ông già lễn tân dẫn cán bộ vào dãy phòng mát xa, mỗi người một phòng. Phòng mát xa là dãy phòng cấp 4 có cửa nhựa, thủng một lỗ vuông to tướng để ở ngoài có thể nhòm vào theo quy định, bóng đèn tròn rạng đông màu vàng mờ tịt. Bên trong còn căn phòng tắm với vòi hoa sen, xô nhựa 20 lít và cái gáo nhựa. Em gái nhân viên cầm cái khăn tắm lách nhẹ vào, xả nước vào xô. Chừng 30s, nước nóng mới chảy ra từ vòi hoa sen, căn phòng mờ mịt hơi nước, không biết là do sương từ ngoài bay vào hay từ nhà tắm tỏa ra. Tao lúc này mới dũng cảm cởi đồ vào dội nước, xong bắt em gái vào tắm chung. Em gái không chịu tắm chung, nhưng cũng nhẹ nhàng vào, gội đầu, kỳ lưng cho tao.
Tắm xong thì ra giường nằm sấp xuống, hồi đó không có dầu mát xa, em gái đồ dầu gió ra tay để mát xa, làm người và lưng ấm sực lên. Tao thì theo thói quen, vừa mát xa vừa hỏi chuyện tình cảm. Em gái quê ở Đà Nẵng, gia đình bố làm doanh nghiệp nhà nước, xong vì phốt gì đó mà vỡ nợ, tự tử. Nhà còn mẹ già, em trai, em gái phải bỏ lên tận đây làm để tránh gặp người quen. Mát xa lưng xong thì nằm ngửa lên, nắn bóp một lúc đột nhiên em cúi xuống bú cu tao, tao hơi giật mình nhưng nghĩ chắc phong tục ở đây nó thế. Em bú say mê, mải miết, xong ngước lên bảo, “em cho vào nhé”, tao cũng ừ luôn, thế là em trèo lên người tao cưỡi ngựa nhân trần luôn. Em cưỡi một lúc thì ôm chầm lấy tao, tao kéo em xuống, trèo lên trên, theo tư thế truyền thống nhấp rồi bắn thẳng vào trong, khi em còn đang sung sướng quắp chặt lấy tao. Xong xuôi tao cũng vào rửa ráy, mặc đồ, xong dặn dò em nhớ uống thuốc, và bo thêm 200k. Còn tình cảm hơn là lưu số điện thoại. Em nó khi đó còn dùng nokia đen trắng,tao dùng Nokia 7610.
Về xuôi, tao thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi chuyện, hứa hẹn khi nào lên Mộc Châu lại thăm em nhưng thực ra đéo bao giờ lên lại. Tin nhắn 160 ký tự nên cũng chẳng trò chuyện nhiều, chỉ là em nó thấy tao trẻ, cảm tình,hôm đó lại nứng vì lâu ngày không chịch, nên mạnh dạn chơi nhân trần. Em cũng chia sẻ chuyện nhà cửa. Mẹ em sau biến cố gia đình thì thần kinh không ổn định. Nên em trai ở nhà chăm mẹ, để em đi làm xa, gửi tiền về trả nợ dần. Em cũng chỉ nói với mẹ là lên Mộc Châu làm dọn phòng khách sạn, phục vụ nhà hàng.
Chừng hơn 1 năm sau, em nó lên Hà Nội, thuê 1 cái khách sạn ở Đình Thôn. Tao cuối giờ chạy qua, đưa em nó đi ăn tối ở hàng bún chả ngay đó, lúc này mới nhìn kỹ mặt, thấy gầy và xanh xao, răng hơi khấp khểnh. Ăn tối xong lại kéo lên khách sạn ôm ấp hôn hít, ấm chén cái nữa, lần này thì truyền thống và bao bủng đầy đủ. Xong đi về, tao kín đáo để lại 500k ở tủ đầu giường.
Về tới nhà, thấy tin nhắn của em nó trách móc, rằng em quý anh nên mới gặp, anh để tiền lại vậy là coi thường em quá. Tao cũng bao biện là coi như anh mời em ăn, xuống Hà Nội nhiều thứ chi tiêu, em đừng có ngại.
Sau cũng thưa nhắn tin dần, nghe thấy em bảo là đi bán hàng cho cửa hàng chăn đệm dưới đoạn Hà Đông – Bến xe Yên Nghĩa. Sau vài tháng thì kể là chủ cửa hàng chăn đệm cũng tử tế, trai độc thân, người Hà Đông, có tình cảm với em nó nhưng em ngại chuyện quá khứ nên không nhận lời. Rồi bẵng vài tháng, em nó lại kể là đã yêu anh chủ hàng chăn đệm, có kể chuyện quá khứ và anh ta cũng chấp nhận bỏ qua. Vài năm trước thấy sdt em nó hiện lên ở app tele hay viber, tao lại nhắn tin hỏi han. Em kể là đã cưới anh chủ hàng chăn đệm, hai vợ chồng về Đà Nẵng sinh sống, mở cửa hàng tạp hóa buôn bán, hẹn khi nào anh ghé Đà Nẵng chơi. Tao cũng hứa hẹn và đéo biết khi nào về. Lâu lâu nhớ tới em, giờ êm ấm ổn định, chồng con đề huề, còn anh vỡ nợ lang thang ngủ gầm cầu. Lật đật châm cây hương muỗi, khấn cầu cho em bình an trong ánh sáng mười phương chư phật.
E vẫn hóng phần 3. Kkkk.part 3:
Nhà mày bị ngẹt bồn hay gì mà lâu rồi ko thấy giật nước cho nó trôi bài đi tmlPart 2: Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng, ngày xưa ai quyền quý cao sang
Chuyện xảy ra tầm năm 2008-2009, ngày đó tao còn làm ở một cơ quan nửa nhà nước nửa cổ phần, đầu xuân năm mới, tao theo đoàn đi họp với một đơn vị ở tp Sơn La, mà đường xá xa xôi, lãnh đạo hai cơ quan thì đã thống nhất chủ trương qua điện thoại, hẹn cả hai đơn vị gặp nhau trên Mộc Châu, để lính lác gặp mặt và triển khai công tác. Thế là cơ quan cho một xe 16 chỗ, từ Hà Nội xuôi theo đường 6, qua dốc Cun mây mù, ôm theo đèo đá trắng khi nó còn chưa sạt lở và đá vẫn đen. Rạng sáng, đoàn đến Mộc Châu, 9h vào họp hành triển khai khí thế.
12h trưa, đoàn ăn cơm ở nhà khách, cơm canh rau, cá thịt, xong 2h chiều, hai đơn vị tổ chức chơi bóng bàn, đá bóng giao hữu. Các lãnh đạo, trưởng phòng mỗi người xỏ giày chạy 10 phút rồi đi bộ, tà tà tới 4 giờ chiều đi ăn lẩu thịt trâu trứng cút ở phía sau thị trấn Mộc Châu, trên đường vào rừng thông bản Áng. 6 rưỡi tối, các cán bộ đã kịp say vắt lưỡi, dìu nhau về khách sạn xịn và hoành tráng nhất Mộc Châu thời đó, là khách sạn Công Đoàn ở thị trấn Nông Trường.
Những năm đó, Mộc Châu còn nhiều sương và lạnh, ngoài trời tầm 10-15 độ, nắng vừa tắt là sương mù bảng lảng giăng khắp chốn, lạnh rét co ro. Lúc đó nó chỉ là khu nghỉ dưỡng, không có tính chất du lịch nên 7-8h đã vắng tanh. Đến hơn 10 giờ tối, cán bộ địa phương lên phòng, bảo là được lãnh đạo giao nhiệm vụ mời các anh đi “thư giãn”. Mấy anh em lại xỏ quần dài, áo khoác, kéo nhau xuống nhà. Định ra lấy ô tô thì cán bộ bảo không cần, đoàn mình đi bộ. Các anh em Hà Nội vẫn còn lơ mơ vì rượu ngô, cán bộ địa phương cầm cái đèn ắc quy mà người dân hay dùng đi soi ếch, anh em cứ đi theo ánh đèn, xuyên qua màn sương mù, vòng sau khách sạn công đoàn, đi xuống một đoạn dốc nhiều đá dăm, tới một khu mát xa sauna cảm giác không gần nhưng cũng không xa khách sạn. Quầy lễ tân chỉ là một cái bàn gỗ học sinh kiểu trường làng, với quyển sổ kẻ bút bi, ghi số lượng khách. Một ông già mặt nhàu nhĩ, mặc bộ đồ ka ki xanh lá mạ ngồi ghi sổ. Cán bộ địa phương có vẻ là người quen thuộc, trả vé rồi bảo ông già lễn tân dẫn cán bộ vào dãy phòng mát xa, mỗi người một phòng. Phòng mát xa là dãy phòng cấp 4 có cửa nhựa, thủng một lỗ vuông to tướng để ở ngoài có thể nhòm vào theo quy định, bóng đèn tròn rạng đông màu vàng mờ tịt. Bên trong còn căn phòng tắm với vòi hoa sen, xô nhựa 20 lít và cái gáo nhựa. Em gái nhân viên cầm cái khăn tắm lách nhẹ vào, xả nước vào xô. Chừng 30s, nước nóng mới chảy ra từ vòi hoa sen, căn phòng mờ mịt hơi nước, không biết là do sương từ ngoài bay vào hay từ nhà tắm tỏa ra. Tao lúc này mới dũng cảm cởi đồ vào dội nước, xong bắt em gái vào tắm chung. Em gái không chịu tắm chung, nhưng cũng nhẹ nhàng vào, gội đầu, kỳ lưng cho tao.
Tắm xong thì ra giường nằm sấp xuống, hồi đó không có dầu mát xa, em gái đồ dầu gió ra tay để mát xa, làm người và lưng ấm sực lên. Tao thì theo thói quen, vừa mát xa vừa hỏi chuyện tình cảm. Em gái quê ở Đà Nẵng, gia đình bố làm doanh nghiệp nhà nước, xong vì phốt gì đó mà vỡ nợ, tự tử. Nhà còn mẹ già, em trai, em gái phải bỏ lên tận đây làm để tránh gặp người quen. Mát xa lưng xong thì nằm ngửa lên, nắn bóp một lúc đột nhiên em cúi xuống bú cu tao, tao hơi giật mình nhưng nghĩ chắc phong tục ở đây nó thế. Em bú say mê, mải miết, xong ngước lên bảo, “em cho vào nhé”, tao cũng ừ luôn, thế là em trèo lên người tao cưỡi ngựa nhân trần luôn. Em cưỡi một lúc thì ôm chầm lấy tao, tao kéo em xuống, trèo lên trên, theo tư thế truyền thống nhấp rồi bắn thẳng vào trong, khi em còn đang sung sướng quắp chặt lấy tao. Xong xuôi tao cũng vào rửa ráy, mặc đồ, xong dặn dò em nhớ uống thuốc, và bo thêm 200k. Còn tình cảm hơn là lưu số điện thoại. Em nó khi đó còn dùng nokia đen trắng,tao dùng Nokia 7610.
Về xuôi, tao thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi chuyện, hứa hẹn khi nào lên Mộc Châu lại thăm em nhưng thực ra đéo bao giờ lên lại. Tin nhắn 160 ký tự nên cũng chẳng trò chuyện nhiều, chỉ là em nó thấy tao trẻ, cảm tình,hôm đó lại nứng vì lâu ngày không chịch, nên mạnh dạn chơi nhân trần. Em cũng chia sẻ chuyện nhà cửa. Mẹ em sau biến cố gia đình thì thần kinh không ổn định. Nên em trai ở nhà chăm mẹ, để em đi làm xa, gửi tiền về trả nợ dần. Em cũng chỉ nói với mẹ là lên Mộc Châu làm dọn phòng khách sạn, phục vụ nhà hàng.
Chừng hơn 1 năm sau, em nó lên Hà Nội, thuê 1 cái khách sạn ở Đình Thôn. Tao cuối giờ chạy qua, đưa em nó đi ăn tối ở hàng bún chả ngay đó, lúc này mới nhìn kỹ mặt, thấy gầy và xanh xao, răng hơi khấp khểnh. Ăn tối xong lại kéo lên khách sạn ôm ấp hôn hít, ấm chén cái nữa, lần này thì truyền thống và bao bủng đầy đủ. Xong đi về, tao kín đáo để lại 500k ở tủ đầu giường.
Về tới nhà, thấy tin nhắn của em nó trách móc, rằng em quý anh nên mới gặp, anh để tiền lại vậy là coi thường em quá. Tao cũng bao biện là coi như anh mời em ăn, xuống Hà Nội nhiều thứ chi tiêu, em đừng có ngại.
Sau cũng thưa nhắn tin dần, nghe thấy em bảo là đi bán hàng cho cửa hàng chăn đệm dưới đoạn Hà Đông – Bến xe Yên Nghĩa. Sau vài tháng thì kể là chủ cửa hàng chăn đệm cũng tử tế, trai độc thân, người Hà Đông, có tình cảm với em nó nhưng em ngại chuyện quá khứ nên không nhận lời. Rồi bẵng vài tháng, em nó lại kể là đã yêu anh chủ hàng chăn đệm, có kể chuyện quá khứ và anh ta cũng chấp nhận bỏ qua. Vài năm trước thấy sdt em nó hiện lên ở app tele hay viber, tao lại nhắn tin hỏi han. Em kể là đã cưới anh chủ hàng chăn đệm, hai vợ chồng về Đà Nẵng sinh sống, mở cửa hàng tạp hóa buôn bán, hẹn khi nào anh ghé Đà Nẵng chơi. Tao cũng hứa hẹn và đéo biết khi nào về. Lâu lâu nhớ tới em, giờ êm ấm ổn định, chồng con đề huề, còn anh vỡ nợ lang thang ngủ gầm cầu. Lật đật châm cây hương muỗi, khấn cầu cho em bình an trong ánh sáng mười phương chư phật.
A cho e địa chỉ, e gửi cho a lọ thuốc xổ.Đã có phần 3 nhé các tml
part 3:
Ngồi nghe chim hót gió reo
Ngoảnh đi ngoái lại đã vèo bốn mươi
Vào đời vinh-nhục khóc-cười
Hoa dâm mái tóc thành người liệt dương
Hồi 2010, lúc đó mocxi còn mạnh, tao cũng có nick uy tín trên mocxi, tuần đi check cỡ 5 lần. Trong một ngày hè nắng nóng, có một tml trên mocxi nhắn cho một số điện thoại, giới thiệu em gái sinh viên mới làm. Như checker chân chính và uy tín, tao nhắn tin hẹn em nó luôn. Được cái hẹn 5h chiều ở Ngã Tư Sở (Không có địa chỉ nhà nghỉ). Thời đó các em nhộm nhoạm, mấy em gái chuyên nghiệp hay dẫn vào nhà nghỉ quen, còn các em lộn xộn là hay hẹn đi lòng vòng hoặc quán nét để úp sọt các checker ham hố. Nhưng tao một thân võ nghệ, khỏe mạnh hung hãn, nên cũng kệ, tới luôn chứ sợ gì. Nên chiều làm công việc gọn gọn rồi té ra đón em nó.
5h chiều mùa hè Hà Nội, lại đúng đoạn Ngã Tư Sở khói bụi, ra tới Parkson alo em nó, nó bảo đứng ngay chân cầu vượt Ngã Tư Sở, đoạn trường Thủy Lợi, tao phi lên một đoạn, thấy một em gái còn ôm túi nhựa đựng sách vở, người gầy nhỏ, da đen, áo phông quần bò đứng chân cầu vượt. Lên xe, đi không mũ bảo hiểm lên đoạn Nguyễn Ngọc Vũ thì rẽ vào cái nhà nghỉ rẻ tiền trong ngõ.
Lên đến phòng, thay đồ ra tao bắt em nó vào tắm chung, thực ra đề phòng nó ở ngoài nhảy mất ví tiền, điện thoại thì tao lại phải cởi chuồng đuổi theo. Em nó cũng ngoan ngoãn vào tắm chung, ôm ấp kỳ cọ thấy tóc mùi khét khét, xà phòng rẻ tiền kiểu mùi gái nhà nghèo. Da ngăm đen là do cơ địa, chứ không phải do cháy nắng. Thế là ôm vào xoa lưng, bóp vú, đầu ti vẫn nhỏ, vú nhỏ do người gầy nhưng da vẫn mịn kiểu gái non. Tắm táp thơm tho cái rồi lôi em nó ra giường, bắt em nó bú cu, đúng kiểu gái non vụng về cứ ngậm vào rồi lại nhè ra chứ biết bú kiểu gì, tao đè ra sờ xuống dưới thấy không mùi gì, nãy mới tắm xong nên chui xuống vét máng, liếm láp, lấy lưỡi đá hột le khiến em nó cong người lên rên khe khẽ.
Tao đeo bao xong trèo lên nhét vào, thấy cũng nước nôi nhưng vẫn còn khít nên cứ khởi động từ từ, nhẹ nhàng. Rồ em nó sướng oằn người, quắp chặt tao thì tao lại đổi tư thế, xoay hết kiểu doggy, vác chày qua núi, truyền thống, úp thìa xong mới nhún nhanh cho xuất ra cho đỡ phí tiền.
Xong xuôi em nó cũng không xin phép về luôn như các em công nghiệp khác, mà nằm lại ôm ấp trò chuyện. Ra năm ngoái em thi ĐH, đỗ nhưng không đúng nguyện vọng nên xin bảo lưu, đi ôn thi ĐH ở chỗ Thái Hà, sau trường Thủy Lợi. Bố mẹ chia tay, mẹ em đi làm đồng nát nên nghèo, học xong cấp 3 bà không cho đi học ĐH, bắt đi kiếm tiền, em đi ôn thi còn bị bà mẹ đánh, nên tự đi làm kiếm tiền học và chi tiêu.
Chiều muộn hết tiền phòng, tao đưa em nó 300k trong khi giá niêm yết là 200k, em nó còn kêu anh cho em nhiều thế. Xong xuôi tao chở em nó ra bến xe buýt cho em nó về Hà Đông.
Từ đó, tháng nào tao cũng gọi em nó 2-3 lần, cứ hôm nào lên học ôn thi thì tao hẹn đi chén. Xin cho em nó học ở trung tâm luyện thi gì đó, xong cô giáo tiếng Anh miễn cho nó học phí. Ngày 8/3 tao còn mua tặng em nó một con chó bông to cỡ gối ôm, thế là chén xong em nó còn không nhận tiền, bảo là anh đã tặng quà em rồi. Mãi sau em nó vẫn tấm tắc bảo đi về xe buýt ôm con chó bông ai cũng nhìn, tự hào lắm vì mọi người biết em được yêu thương, em muốn nuôi chó mèo mà nhà nghèo, ở trọ mẹ không cho, nên có con chó bông đó quý lắm.
Rồi em cũng đỗ ĐH, học dưới Hà Đông. Em nó bỏ số điện thoại nên bẵng đi 2 năm tao không liên lạc được, xong rồi em lại chủ động nhắn tin lại với tao, nhờ là có chép số điện thoại ra một quyển sổ danh bạ cũ. Nói chuyện, hỏi thăm, thì em nó cũng bỏ nghề, đi làm thêm chạy bàn, rửa bát thuê để dành tiền học, có anh giảng viên ở trường cũng thích em nó nên hỗ trợ một phần tiền học. Rồi lại rủ em nó lên phố chén, lần này cho đi xe buýt 02 lên bờ hồ, đưa vào A25 chén cho sung sướng, còn lấy phòng có bồn tắm, cho ngâm người, gội đầu, ôm ấp rồi chịch luôn trong bồn tắm cho bì bõm. Chịch từ nhà tắm ra đến giường, vần vò đê mê mãi mới xuất tinh.
Xong tao chỉ em nó lên mấy cái trung tâm văn hóa của ĐSQ, hồi đó nó mở cửa miễn phí, chăm lên mượn sách, rồi tham gia sự kiện hay có các cơ hội về du học hay giao lưu văn hóa. Rồi em nó đăng ký được một chân hướng dẫn viên du lịch, chuyên dẫn khách tây đi thăm quan bờ hồ văn miếu, thi thoảng nghỉ học em vẫn bắt xe buýt lên bờ hồ để tao dẫn đi ăn, đi chơi loanh quanh và đương nhiên là có chịch. Năm cuối, em hỏi xin tao tiền học tiếng Anh, tao check lại đúng trung tâm, đúng mục đích tao chuyển luôn cho 10 củ để làm học phí.
Ra trường, em nó vẫn đi dẫn chương trình, đi làm ở quán bán hoa tươi, rồi đi làm một công ty XNK kiểu dạng giấy tờ, phiên dịch, mua con xe cub 5 triệu đi lại. Một chiều mưa, em nó gặp tao rồi cứ ôm tao khóc. Em nó quen được 1 thằng thương nhân Mã lai, nó xin học bổng bên đó và sẽ sang đó vừa học vừa ở cùng thằng Mã Lai kia, lại đứt liên lạc mấy năm.
Rồi em nó lại bay về Hồ Chí Minh, thằng Mã Lai thì tốt nhưng nhà nó theo hồi giáo, coi thường phụ nữ, lại ngôn ngữ không thạo, mẹ và các chị em của thằng kia cũng tốt và quý con bé này, nhưng không muốn cho ra đường đi học hành, gặp gỡ người khác, xung đột vài lần rồi em nó không chịu nổi, gom tiền về nước. Xuống đến sân bay Tân Sơn Nhất còn đúng 200$.
Tao lại đón em nó về nhà tao trong HCm, nuôi ăn ở, rồi mua cho con atlia cũ để đi lại, rồi em nó xin vào làm một công ty top đầu về quảng cáo. Tao bảo với CV của em thì không hợp công ty này, nhưng nếu em đã thích thì cứ nộp hồ sơ, sau đó phải gọi số điện thoại này, nói thế này. Cuối cùng em nó cũng qua phỏng vấn và vào làm.
Hết thử việc, em được nhận vào chính thức, em nó xin ra ngoài ở để đỡ ảnh hưởng tới tao. Tao cũng đồng ý, mua lấy 1 thùng rượu vang chi lê rẻ tiền, mấy cân bột sắn ở chỗ Trần Quốc Toản, rồi đưa cho em nó danh sách 4-5 đứa cùng ngành quảng cáo trong SG. Tao dặn là cứ mang rượu với quà cho các anh, các chị, bảo là em của anh Lẩu, đợt này em vào SG làm thì anh Lẩu gửi em mang ít quà Hà Nội qua. Nếu có gì anh chị giúp đỡ em.
Quay đi quay lại, hết mấy năm covid em nó đã có bạn trai làm IT sống cùng,Cạc vi sit của em đã có chữ manager, nhưng em vẫn tham vọng muốn phát triển nữa. Mẹ em cũng đã có mái nhà nho nhỏ che mưa nắng. Em muốn có nguồn thu và tích lũy hơn vì cả một cuộc đời dài vẫn đang vất vả.
Tao đang hướng em làm hồ sơ lao động ở Phần Lan, Thụy Điển. Mấy lần gặp nhau, em cũng ôm ấp gần gũi mà giờ liệt dương không dẫn em nó đi khách sạn, nhìn em giờ nảy nở, tập gym, nâng mũi nên vú mông ngồn ngộn, nhìn lại xuống chym lại tủi thân nước mắt hai hàng.
Xin info làm gì? Em cứ donate bằng bedeNói chung là, cho e xin info a Lẩu. Thế thôi ạ! Kkkk.
Hay á anh! E thích mấy cái mới mới như này. Kkkkk.
E nghèo, lại đang thất nghiệp. Nên e xin info để nhờ ảnh xin việc. Kkk.Xin info làm gì? Em cứ donate bằng bede
Coin là được.
Vậy em sẽ lấy thân báo đáp à?E nghèo, lại đang thất nghiệp. Nên e xin info để nhờ ảnh xin việc. Kkk.