Chuyến vượt biên sang Hồng Kông

Ối Giồi Ôi

Ria xamer
Bài viết
829
Xu
19,852
(Nguồn truyện: Internet)

PHẦN 1: VƯỢT BIÊN

Những năm cuối thập niên 80 - 90 thế kỉ trước, phong trào vượt biên ở Hải Phòng, Quảng Ninh rất rầm rộ.
Nhà nhà vượt biên, người vượt biên, đi đâu cũng thấy thì thào thậm thụt, bàn tán xôn xao. Nào là nhà kia mới đi có 1 tháng mà đã viết thư về rồi đấy, nào là vợ chồng nhà nọ đi đến mấy lần cả thảy mới thoát được.
Người thành công cũng nhiều mà làm mồi cho cá cũng chả kém. Nổi tiếng nhất là vụ Gió Nam (tên một quán cà phê hiện vẫn còn trên phố Cầu Đất, có lẽ gọi là vụ Gió Nam vì do chủ quán tổ chức hay sao ý).
Con tàu chở người vượt biển bị đắm chết gần hết, trong đó có vợ con cố ca sĩ Ngọc Tân.
Lúc đó tao mới học xong phổ thông, đang định thi Đại học thì bà già chả biết nghe ai xui, quyết định cho con trai vượt biên tìm đường 'cứu nước' (tao nói cho vui chứ không có ý đồ chính chị chính em gì đâu nhé)
Nhà tao ông bà già cán bộ công nhân viên quèn nên gia cảnh cũng chẳng khá giả gì. Tao lớn nhất, dưới tao còn 2 thằng em trai còn đang đi học.
Sau một thời gian chắp mối, tao cùng ông anh họ được gửi về Đồ sơn, ở nhờ nhà một người bà con có quen biết, gần với đường đây đưa người vượt biển.

Đêm hôm đó, hai anh em tao được đưa tới điểm tập kết là 1 ngôi nhà nằm sâu trong xóm chài gần đê Bàng La.
Đến nơi đã có khoảng 4 chục mạng cả già trẻ gái trai đang tụ tập ở sân nhà. Mọi người ai nấy đều thì thầm to nhỏ ra điều căng thẳng lắm. Tao cũng vứt ba lô hoà vào đám người xa lạ đấy.
Hành trang của tao chỉ có 2 bộ quần áo, ít lương khô, 1 chỉ vàng khâu kỹ trong cạp quần phòng khi cơ nhỡ.

Đến giờ xuất phát, theo hiệu lệnh của 1 đồng chí, tất cả bà con nối đuôi nhau men theo dọc con đê, người đi sau lặng lẽ bám đuôi người đi trước.
Đường đê tối đen như mực, không một ánh đèn. Đi mãi rồi cuối cùng cũng đến nơi là một ngôi nhà giữa đồng không mông quạnh. Vào trong nhà thì trời ơi, chắc phải đến hàng trăm người chen chúc bên trong. Thây kệ, mình cứ phải theo thôi chứ biết sao bây giờ ?
Cứ thế chờ đợi trong bóng tối.

Thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán, rồi lại im lặng, chờ đợi. Bỗng nhiên có nhiều tiếng chân chạy rầm rập, ánh đèn pin loang loáng ở khắp xung quanh, tiếng hô hét, kêu khóc hỗn loạn hết cả lên.
Thế rồi cửa mở tung, các đồng chí công an, biên phòng, dân quân ập vào với vũ khí trên tay. Một đồng chí hô to: "Ngồi im, tất cả đã bị bắt"
Thôi! Thế là đứt! Tao và ông anh họ cùng mọi người bị đưa về đồn công an (hồi đấy còn là công an thị trấn Đồ Sơn)

Đầu tiên tất cả bị nhốt vào 1 hội trường rộng trên tầng 2, sau đó từng người một bị dẫn đi lấy cung.
Không biết người khác thế nào còn tao thì bị hỏi rất đơn giản "Ai là chủ tàu? Ai đứng ra tổ chức và ai dẫn mối?"
Tao đâu có biết ai chủ tàu, chủ thuyền gì đâu mà khai, tất cả là do người bà con nhà tao dẫn dắt. Chả lẽ tao khai ra thì liên luỵ người ta?
Nên tao cứ giả ngây giả ngô khai rằng "Em về Đồ Sơn chơi với người nhà, thấy mọi người rủ nhau đi thì em cũng a dua a tòng đi theo thôi, chả biết gì hơn"

Tao cứ dứt khoát như vậy, bất kể bị đe doạ hay thế nào tao vẫn thống nhất với ông anh họ bảo vệ lời khai như ban đầu.
Qua 2 ngày, bất lực với anh em tao, họ dẫn 2 anh em tao xuống giam ở buồng giam thật sự các mày ạ!
Đến tận bây giờ tao vẫn còn nhớ như in tiếng cái cửa sắt buồng giam khi đóng mở. Lần đầu tiên trong đời được biết thế nào là bị giam như một tội phạm, cảm giác khó tả lắm!

Cửa phòng giam đóng sập sau lưng, chỉ còn ánh sáng le lói xuyên qua ô nhỏ trên cánh cửa sắt.
Cái phòng giam tao ngang chỉ độ 1m8 dài chừng hơn 2m. Có một cái bệ xi măng cao 10cm chắc chỉ để nằm. Tao biết tội tao nhẹ nhưng nỗi lo sợ mơ hồ vẫn bao trùm lấy tao.

Suốt mấy ngày đi lấy cung, CA vẫn chỉ xoay quanh mấy câu hỏi cũ, nhưng tao đã quyết, nên dứt khoát không khai gì khác.

Thế là thấm thoắt cũng một tuần kể từ hôm bị bắt, hôm đó tao được dẫn lên phòng hỏi cung, có 1 chú đã ngồi sẵn hỏi tao mấy câu vớ vẩn rồi đưa ra tờ giấy có tiêu đề "Giấy huỷ bỏ các biện pháp ngăn chặn". Cứ bắt tao phải ký vào.
Tao đọc sơ qua, chả hiểu gì vì từ bé đến giờ chỉ biết đi học, đâu có va chạm pháp luật bao giờ đâu mà biết. Hoá ra là giấy thả người. Chắc người nhà bên ngoài thu xếp (lúc đó tao đoán vậy)

(Ảnh dưới là đê Bàng la- Đồ sơn, nơi tao xuất phát và bị bắt)

 
Sửa lần cuối:
PHẦN 2: QUYẾT TÂM

CA không moi được gì từ tao nên cũng đành trả tao trở về nhà. Tao mon men để đi vài lần nữa nhưng cứ trục trặc và bất thành.
Gần 1 năm sau, cuối tháng 5/1989 tao liều mạng "Thôi làm một cú cuối cùng"
Đêm đó tao vác theo cái ba lô làm hành trang theo mối lái xuống 1 cái xà lan chạy sông. Tao còn nhớ cái xà lan đó neo dưới gầm cầu Niệm Nghĩa.
Dưới xà lan đã có vài thằng thanh niên trạc tuổi tao nằm sẵn từ mấy hôm trước.

Sau một đêm, sáng hôm sau xà lan nhổ neo chạy ra giữa vịnh Hạ Long nằm chờ. Thằng nào thằng nấy nằm chờ như chờ thời, nóng hết cả ruột gan.
Đến khoảng 10h tối, có 1 chiếc ca nô (loại ca nô chở khách Hải Phòng - Hòn Gai mà bây giờ vẫn gọi là "Tàu chợ") chở thêm một bầy người nữa. Ca nô áp vào mạn xà lan, đổ người sang ào ào hệt như ngư dân trút cá.
Thằng mối kêu tao và mọi người nằm xuống hết dưới khoang, rồi nó phủ bạt trùm lên. Xong xuôi đâu đó, xà lan bắt đầu xuất phát nhằm hướng phao số 0 thẳng tiến.

Tao mô tả sơ qua về phương tiện bọn tao dùng để vượt biển cho dễ hình dung:
Xà lan chuyên vận chuyển hàng hoá trên đường sông, trọng tải 70 tấn, có một máy chính, công suất 70 mã lực (Chuyện lâu quá rồi nên số liệu này tao không nhớ chính xác 100%, chỉ nhớ quân số trên tàu là 201 người)
Xà lan chạy sông khác xà lan hoặc ca nô chạy biển ở cái đáy tàu. Loại chạy sông đáy bằng, loại chạy biển đáy vát nhọn để chém sóng.
Xà lan có 2 khoang để chở hàng hoá, 1 cabin lái, 1 buồng máy. Ở đuôi tàu có 1 nhà vệ sinh cùng 1 bếp than to để nấu ăn.
Khi bắt đầu khởi hành, dưới khoang không còn 1 chỗ trống. Ngoài một số ít người độc thân như tao thì còn lại đa phần là cả gia đình vợ chồng con cái. Có cả những ông bà đã già khọm, cũng có cả những cháu bé chưa đầy năm được bố mẹ ẵm bồng theo chuyến vượt biên.
Chung quy thì ai cũng vì ước mơ được đến xử sở thiên đường.

Chạy được nửa ngày, vừa mới nhìn thấy ngọn đèn biển Long Châu phía xa xa (gần phao số 0) thì sóng gió bắt đầu nổi lên. Từng đợt sóng cuồn cuộn dọc theo 2 thân tàu. Đuôi tàu bọt biển trắng xoá quyện với màu nước biển xanh thẫm. Xanh và thẫm đến mức độ bọn mày hình dung màu mực Cửu Long ngày xưa đi học như thế nào thì màu nước biển lúc đấy như thế.

Biển động càng lúc càng dữ dội, từng sóng dâng cao như cả toà nhà mấy tầng dựng lên trước mặt rồi lại hạ xuống rất nhanh, mưa trút, gió thổi tứ lung tung, hoà quyện lại với nhau tạo nên sự khủng khiếp man rợ. Lần đầu tiên tao cảm nhận được ranh giới mong manh giữa sinh và tử của ngư dân trước cơn ác mộng mang tên "Bão biển"

Trong cơn bão quay cuồng và điên loạn, thuyền trưởng chỉ đạo máy trưởng chạy hết tốc lực, gối sóng và thẳng tiến.
(*Gối sóng nghĩa là đâm thẳng mũi tàu vào ngang con sóng, như kiểu hình chữ T. Vì nếu để tàu quay ngang sẽ bị lật úp ngay lập tức)

Mũi tàu hết ngóc lên rồi lại cắm đầu xuống. Mỗi lần hạ xuống, đáy tàu đập mạnh xuống nước tạo nên âm thanh giống như bọn mày vỗ mạnh bàn tay xuống nước (tất nhiên là âm thanh lớn hơn cả ngàn lần)

Tao sợ són đái ra quần, nơm nớp nổi lo thân tàu gẫy gập bất cứ khi nào. Chắc hôm đó trời phật thường nên mặc dù gió bão rất hung hãn nhưng con tàu vẫn không sao.
Dù bọn tao nôn mửa lên nhau vì say sóng nhưng tao vẫn cảm tạ trời đất và ông bà tổ tiên đã phù hộ độ trì.

Tao ngoi lên ca bin xem xét tình hình thế nào. Trong buồng lái, tao thấy một la bàn đi biển được đặt trên một rổ đầy gạo (tao đoán đặt vậy để lấy cân bằng cho la bàn)

Sau khi kiểm tra, đo đo đạc đạc, thuyền trưởng tuyên bố "Sau 24h, con tàu chạy đã hết tốc lực trong cơn bão vừa rồi, vẫn nguyên ở vị trí xuất phát(nghĩa là gần phao số 0, chưa ra hải phận quốc tế)"

Ôi cđcm! Bọn mày nghe xong có cay cmn cú không? "Vẫn nguyên vị trí xuất phát?"
Nhưng tao ngậm ngùi trấn an "Còn mạng là vui rồi!"
(Sau này nhiều người có kinh nghiệm đi biển nói "May là máy tàu đó công suất mạnh, nếu không thì đã dạt về tận Thanh Hoá rồi")

Tao và đoàn người trên tàu lại tiếp tục cuộc hành trình lên đênh trên biển. Chưa kịp quen với sóng gió đã bắt đầu thấy đói.
Nhà bếp mang cơm, cá khô và canh bí lên. Cơm nấu thì hạt sống hạt chín, nhưng vì cả ngày đói và mệt nên bọn tao ăn sạch nhẵn.

Đích tiếp theo của tàu là cảng Phòng Thành, Trung Quốc. Uớc chừng 1 ngày sau thì tới nơi.
Cập bến, tàu được đưa đi kiểm tra máy móc, dầu mỡ để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình.
Khi đoàn người tản lên trên bờ, tao theo nhóm bạn mới quen đi vào phố.
Trong nhóm tao có 1 thằng móc túi tuyệt giỏi. Hôm đấy gặp đúng dịp Trung Quốc bán lương thực thực phẩm (như mình hồi bao cấp), người dân chen chúc nhau xếp hàng mua bán.
Thằng kia sau một hồi chen vào đám đông quay ra đã có ngay 1 xấp tiền, thế là cả hội đi đập phá, ăn uống bễ nhễ.

Nhờ tài móc túi của nó mà lần đầu tiên trong đời tao được biết thế nào là mùi vị nước ngọt và đồ ăn chính hiệu Trung quốc.
Buổi tối quay về tàu thấy có cống ngốn (công an Trung Quốc) đến hỏi thăm, sau khi biết là thuyền Việt Nam vượt biên họ cũng chẳng gây khó dễ gì.

Sáng hôm sau tàu nhổ neo nhằm hướng Bắc Hải tiếp tục hành trình. Bọn tao đến Bắc Hải suôn sẻ, không gặp trở ngại gì lớn.

Ai nhìn trên bản đồ cũng hiểu từ miền bắc VN muốn đến Hong Kong kiểu gì cũng phải qua eo biển Lôi Châu (nằm giữa đảo Hải Nam và đất liền Trung Quốc).
Đây là eo biển rất nguy hiểm vì là nơi giao nhau của mấy dòng hải lưu tạo nên những vùng xoáy chết chóc.
Nơi đây đã vùi lấp không biết bao nhiêu xác người tỵ nạn Việt Nam qua các thời kỳ suốt từ năm 1979 tới giờ. Đây là địa danh nguy hiểm nhất trong quãng đường tới Hong Kong.

Thông thường, người ta muốn qua đây phải thuê tài cống (lái tàu) người bản địa, vượt qua eo Lôi Châu thì mới mong sống sót. Tàu bọn tao cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định góp nhau 5 chỉ vàng thuê 1 tài cống bản địa để đưa tàu qua eo. Khi cập bờ, tài cống đó nhảy xe quay lại.

Sau khi mọi việc được sắp đặt đâu vào đấy, tài cống Trung Quốc cầm vô lăng đưa bọn tao xuất phát từ cảng Bắc Hải nhằm hướng eo Lôi Châu lên đường.
Sóng yên biển lặng hơn một ngày đêm thì cũng thấy xa xa thấp thoáng là đất liền (sau chuỗi ngày lênh đênh sóng gió trên biển tao chỉ mong thấy đất liền)
Mọi người bảo "Đó là đảo Hải Nam đấy".

Đuôi tàu thỉnh thoảng thấy nổi lên lưng của những con cá to đen sẫm bơi theo tàu. Người thì phán là cá mập. Người bảo không phải, chỉ là một loại cá to nào đấy mà thôi.

Dường như tao nhìn thấy vài tàu ngầm Trung Quốc hoặc những tàu dân sự bình thường. Nhưng tao lúc đó hoa hết cả mắt nên cũng không tin tưởng vào thị lực của bản thân.

Đi một đoạn nữa thì thấy những cột buồm nhô lên, lập lờ dưới mặt nước biển xanh thẫm. Mọi người không ai bảo ai, tất cả đều lặng đi vì hiểu rằng đó chính là những tàu vượt biên từ Việt Nam bị chìm.
Những con tàu xấu số, mang theo biết bao sinh mạng của đồng bào bỏ xác nơi biển sâu, đất khách quê người.
Tao niệm vài câu Kinh, mong cầu cho linh hồn của họ được siêu thoát.

Tàu chạy tiếp tục trong sóng yên biển lặng, tao leo lên nóc ca bin tàu nằm hóng mát.
Tao cảm ơn trời phật và số phận vì tàu của tao may mắn vì trời vẫn quang, mây vẫn tạnh.
Sóng biển nhè nhẹ, tao ngêu ngao mấy bài nhạc vàng ra điều vẫn còn yêu đời lắm.

Trời tối dần, khi bóng đêm bắt đầu phủ xuống thì đột nhiên ông thuyền trưởng Việt nam quát to, bắt mọi người xuống hết hầm boong. Tao cùng mọi người nháo nhào lao xuống theo hiệu lệnh.

Nằm dưới hầm boong tao chỉ thấy mưa, gió quay cuồng, con tàu chao đảo, nghiêng ngả tứ phía.
Sau hàng loạt sự rung lắc dữ dội, chừng 1 tiếng sau, con tàu bình thường trở lại, bọn tao nằm dưới hầm im phăng phắc.

Một lát sau, ông thuyền trưởng vén bạt, gọi mọi người lên, nói "Tàu mình vừa thoát chết"
Chẳng ai hiểu mô tê gì cho đến khi ông thuyền trưởng kể:
Tàu đang đi trong điều kiện thời tiết hết sức lý tưởng, tài cống TQ đang cầm vô lăng, không biết ông ta nhìn mây trời có dấu hiệu gì bất thường. Đột nhiên ông ta la hét ầm , rồi buông tay, ngồi thụp xuống đất ôm lấy đầu.
Tôi biết là có vấn đề nghiêm trọng nên mới ra lệnh mọi người xuống hầm boong. Ngay lập tức sau đó, mưa gió nổi lên đột ngột và hung hãn. Tài cống TQ được xem như thổ địa còn buông tay chịu chết có nghĩa là tình thế vô cùng nghiêm trọng.
Tôi vội xô tài cống ra và đổi lái liên tục không ngừng với hy vọng "Còn nước còn tát". Chính tôi còn không tin vào mắt mình khi con tàu quay ngoắt 180 độ lúc nào không hay.

Theo lời kể của ông thuyền trưởng thì hình như tao vừa thoát được một kiếp nạn. Chắc Trời Phật phù hộ độ trì nên tao chưa đến ngày tận số (Sau này ngẫm lại, tao mới biết chắc tàu đi vào đúng đường đi của lốc)

Cuối cùng cũng vượt qua được eo biển tử thần, tàu cập vào một cảng nhỏ (tao không nhớ tên) vừa để cho ông Tài Cống TQ lên bờ quay lại, cũng đồng thời bổ sung dầu mỡ và xem lại máy móc cho tàu.
Mọi người được lệnh tản lên đất liền, tự đi kiếm lương thực thực phẩm.
Người nào có tiền thì mua cơm. Tao cùng mấy thằng bạn mới quen nhà nghèo nên thống nhất sẽ bắt đầu hành trình đi xin ăn. Chúng mày không đọc nhầm đâu. Vì thật sự tao đã đi xin ăn.
Hai câu tiếng Tàu học lóm: pỉ ngổ tí xỉn (cho tao ít tiền), pỉ ngổ tí mẩy (cho tao ít gạo) hữu dụng ngay lập tức. Tao xin được một ít đủ mua cơm ăn vài ngày.

Lại nhờ cái thằng giỏi móc túi hôm đó nó thó nhể (ăn cắp) được mấy quả tim lợn, một thằng khác thì vặt trộm được mấy quả bầu, mang về nhà dân gần đấy nấu nhờ, mà cả bọn mới được một bữa no (5 thằng mà nấu 6 bát gạo đầy)
Trong đời tao, tao chưa bao giờ ăn khoẻ như thế!

Nói thêm về ăn xin:
Tao vẫn ấn tượng về lòng tốt của người dân TQ. Hồi đấy thấy nông thôn TQ cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu nhưng họ sẵn sàng giúp đỡ dân tị nạn VN, có điều dân mình qua đất nước họ ăn cắp ăn trộm này nọ nên về sau họ mới ghét nhiều.
Có lần, tao với thằng bạn đói quá, 2 thằng bàn nhau vào ăn chạc. Thế là 2 thằng đánh liều vào 1 quán vỉa hè như của mình vậy. Ăn xong 2 thằng chạy thật nhanh về 2 phía khác nhau. Ông chủ quán tức quá dẫm chân bành bạch, kêu ầm ĩ nhưng cứ loay hoay chẳng biết đuổi theo thằng nào.
Lần khác, cũng lại đói quá mà tao đánh liều đi ăn cắp cái gì đó để ăn. Vòng quanh chợ mấy lần, thấy sạp bán dưa hấu là dễ lấy, (dưa chất cao như núi mà chả thấy chủ quán đâu)
Tao chưa đi ăn cắp bao giờ, nhưng đói quá nên xông vào, ôm 1 quả chạy ra chỗ kín, dùng đá, đập vỡ ra để ăn.
Bần cùng sinh đạo tặc là thật chúng mày ạ!


Quay lại chuyện vượt biên đang kể dở:

Bọn tao và con tàu lại tiếp tục lênh đênh trên biển. Chỉ còn 1 nửa chặng đường nhưng chả biết còn gian truân, thử thách gì đang chờ đợi phía trước không
Đi được mấy hôm lại có dấu hiệu có bão nên thuyền trưởng lệnh cho tàu quay đầu vào bờ tránh bão.

Đến gần bờ, thấy mấy người dân chài địa phương cứ chỉ chỉ cái gì trước mặt, thuyền trưởng bảo một bà (nhà bà này ở phố Kỳ Đồng, khu có nhiều Hoa Kiều sinh sống) ra xem họ nói gì.
Sau khi nói chuyện với họ, bà ấy bảo "Họ nói chúng ta hãy đi vào luồng vừa chỉ"
Nghe bà ấy nói thế cả đoàn ai cũng yên tâm.

Nhưng vừa đi một đoạn thì bỗng nhiên con tàu đứng khựng lại và phát ra âm thành: Kịch kịch, két két.
Mọi người nhao nhao lên "Va phải đá ngầm rồi". Tao vớ vội cây sào ra chống thử thì đúng là đá ngầm thật.
(Tao nghi ngờ lúc nãy, ngư dân biết tàu này của VN nên cảnh báo có đá ngầm không nên đi vào. Nhưng bà chị kia phiên dịch vớ vẩn nên phán ngược lại)

Thế là bọn tao lại phải chờ nước lên rồi nhờ tàu TQ kéo vào xưởng sửa chữa. Về đến xưởng thì mới biết tàu gãy hết chân vịt, văng luôn cả bánh lái.
May mà lúc đó nước lên chứ nước xuống thì lại lật tàu, chắc chết đuối cũng cả đám.

Đêm hôm đó bão về, bọn tao lên vội 1 đảo cát có rất nhiều cây phi lao để tránh bão. Lúc vội quá nên không kịp nhìn kĩ, sau đó mới phát hiện ra đó là 1 bãi tha ma. Nhưng cũng chẳng có chỗ nào khác, đành chịu vậy.

Mọi người dùng tất cả những gì kiếm được để che mưa và gió nhưng vẫn không ăn thua. Cả đoàn bọn tao từ con nít đến bô lão chịu mưa gió, rét mướt cả đêm nên ai nấy chuột lột.
Có thằng kia không biết bơi ra bơi vào kiểu gì mà bị nước cuốn trôi, thế là 1 nhân mạng đã ra đi.

 
Sửa lần cuối:
Vượt biên thì nhiều hồi ký lắm, ở xóm tao lúc xưa cô nan còn chính là đầu nậu bảo kê vượt biên.
Đi lọt cũng nhiều mà chết cũng nhiều. Bọn ml nào đi tuyến hồng kong qua đấy bị trả về mà chịu về thì sau đc gọi đi. Còn tụi nào cứng đầu ko về bị nó trục xuất thì đéo có cửa đi nữa.
Ông già tao cũng lên tàu nằm chờ xuất phát rồi mà sợ chết quá lại mò về :))))
 
Vượt biên thì nhiều hồi ký lắm, ở xóm tao lúc xưa cô nan còn chính là đầu nậu bảo kê vượt biên.
Đi lọt cũng nhiều mà chết cũng nhiều. Bọn ml nào đi tuyến hồng kong qua đấy bị trả về mà chịu về thì sau đc gọi đi. Còn tụi nào cứng đầu ko về bị nó trục xuất thì đéo có cửa đi nữa.
Ông già tao cũng lên tàu nằm chờ xuất phát rồi mà sợ chết quá lại mò về :))))
đẻng bật đèn xanh cho connan kiếm xèng kiếm vàng kiếm đô
 
Hóng theo bạng!
Cá nhân e đánh giá thì truyện này khá hay. Dù mấy địa danh và các loại tàu này nọ trong truyện làm e hơi đau não.
E thích mấy truyện dài mà tự viết (hoặc cọp) trên mạng như vậy nè.
Miễn sao đọc nó mới mẻ là được. Nếu đọc mà thấy cuốn nữa thì càng hay.

Chứ đọc đi đọc lại những truyền hoặc thông tin trùng lặp, e oải quá!
 
Vượt biên thì nhiều hồi ký lắm, ở xóm tao lúc xưa cô nan còn chính là đầu nậu bảo kê vượt biên.
Đi lọt cũng nhiều mà chết cũng nhiều. Bọn ml nào đi tuyến hồng kong qua đấy bị trả về mà chịu về thì sau đc gọi đi. Còn tụi nào cứng đầu ko về bị nó trục xuất thì đéo có cửa đi nữa.
Ông già tao cũng lên tàu nằm chờ xuất phát rồi mà sợ chết quá lại mò về :))))
A cũng viết đi chớ! Cho e đọc ké với. Kkkkk.
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom