Châm ngôn sống của tau

Cái nì quan điểm cá nhân thui. Tau thấy nhân sinh nói quá nhiều về ngu dại , khôn hay...trong khi cái thực tế tau thấy khôn hay ngu cũng chỉ là 1 lựa chọn thui. Bá Vương Hạng Vũ đập thuyền chiến tử. Hậu nhân kẻ khen ngưòi chê. Vậy chừ Bá Vương ngu hay khôn ? Nên tau thấy cuộc sống ni cái định nghĩa ấy nó vô chừng...khôn với người ni , nhưng lại dại với người nớ. Nhưng tau thấy trong lĩnh vực cv của tau , chỉ có 2 loại người thành công : 1 là cực kì ngu ( theo định nghĩa của ng khác ) 2 là cực kì khôn . Tau chọn vế 1. Vì tau ko đủ thực lực để làm vế 2
Tui cũng nghĩ giống bạn.
Không biết dạo này mắc gì mà gặp nhìu sự tình trùng hợp thế nhỉ?
Nhưng tôi hiểu lý do mà thiên hạ(nhiều người) thích nói. Đơn giản đó cũng là cách tự vệ, nếu họ cảm thấy ở người khác có điều gì đó nguy hiểm, mà người khác cứ thực hiện thì họ cho là ngu và bản thân sẽ tự đặt tình huống tương tự rồi nghĩ ra giải pháp, rồi từ giải pháp đó họ tự đắc mình thông minh. Như ông hàng xóm gần chỗ tui cứ chửi mấy anh đam mê parkour là chơi ngu, vì ổng sợ độ cao và luôn né những nơi dễ trượt chân.
Tư duy như vậy nằm ở bản năng con người rồi, hiếm người không sở hữu tư duy đó lắm. Nó tồn tại được vì nó giúp cho cá nhân tự tiến hóa theo cách của riêng mình, theo khả năng của mình.
 
Sửa lần cuối:
Ý tui là tui thông cảm cho bản năng tự vệ của họ. Những người tự giác, tự nhiên cảm nhận nguy hiểm hay ảnh hưởng gì đó đến mình. Rồi tự làm gì đó bất kỳ để phòng vệ. Là hành động, suy nghĩ hoàn toàn chính đáng, từ bản năng.
 
Sửa lần cuối:
Tròn 3 năm anh bước chân ra đi , anh vẫn day dứt. Nhưng cũng không thể làm khác. Mong em hiểu cho anh. Chữ Hiếu anh muốn trả cho đủ. Rồi kiếp này a dành cả đời trả nợ tình cho em.
Đông Hoa Nữ Đế từng vì 1 người mà tàn sát Hồng Hoang. Thiên cổ chê cười. Nhưng nàng lại ngậm cười mà tiêu tán. Anh thật sự ước bản thân có thể buông bỏ để như nàng. Anh viết dòng này ở đây. Để khi chúng ta gặp lại , anh muốn e biết rằng. Anh chưa từng không ngừng cố gắng . 3 năm nay , điều duy nhất anh nhận ra rằng : em không sai , anh cũng không sai. Nhưng thực lực anh quá yếu hèn , nên không thể bao trùm tất cả. Sóng gió nối tiếp sóng gió , nhân quả đến thật nhanh. Anh đang nhận những hậu quả khắc nghiệt do chính anh gây ra . Anh tin : nhân quả luôn có em ạ .
 
Tròn 3 năm anh bước chân ra đi , anh vẫn day dứt. Nhưng cũng không thể làm khác. Mong em hiểu cho anh. Chữ Hiếu anh muốn trả cho đủ. Rồi kiếp này a dành cả đời trả nợ tình cho em.
Đông Hoa Nữ Đế từng vì 1 người mà tàn sát Hồng Hoang. Thiên cổ chê cười. Nhưng nàng lại ngậm cười mà tiêu tán. Anh thật sự ước bản thân có thể buông bỏ để như nàng. Anh viết dòng này ở đây. Để khi chúng ta gặp lại , anh muốn e biết rằng. Anh chưa từng không ngừng cố gắng . 3 năm nay , điều duy nhất anh nhận ra rằng : em không sai , anh cũng không sai. Nhưng thực lực anh quá yếu hèn , nên không thể bao trùm tất cả. Sóng gió nối tiếp sóng gió , nhân quả đến thật nhanh. Anh đang nhận những hậu quả khắc nghiệt do chính anh gây ra . Anh tin : nhân quả luôn có em ạ .
Xin chào.Tôi vốn chờ những châm ngôn nên lội vào đây học hỏi tiếp, nhưng hôm nay lại thấy một câu chuyện đầy nỗi niềm ẩn ức. Có phải từ 1 câu chuyện khác bạn leak về? hay câu chuyện này của bạn?

Nếu câu hỏi của tôi chạm vào chuyện riêng tư bạn không muốn trả lời thì tôi xin lỗi trước. Chúc ngày mới tốt lành.
 
Xin chào.Tôi vốn chờ những châm ngôn nên lội vào đây học hỏi tiếp, nhưng hôm nay lại thấy một câu chuyện đầy nỗi niềm ẩn ức. Có phải từ 1 câu chuyện khác bạn leak về? hay câu chuyện này của bạn?

Nếu câu hỏi của tôi chạm vào chuyện riêng tư bạn không muốn trả lời thì tôi xin lỗi trước. Chúc ngày mới tốt lành.
Cám ơn mi. Sự việc trên là việc xảy ra 3 năm rồi. Việc của tau.
 
thẳng lưng giữa những thằng gù thì bạn là kẻ dị hợm
 
Tuyệt đối
Không khoe giầu với kẻ nghèo
Và càng không được khoe nghèo với người giầu .
Bối cát tháp
 
Bạn luận sai rồi. "Mưu mô kế hoạch" và "mưu hèn kế bẩn" không giống nhau.
Đủ sức hay không thì khi chuyện tới vẫn phải đương đầu. Nhưng xin bạn cho biết: "Trượng phu" khác với "võ biền" ở chỗ nào vậy?
tau nhớ ko nhầm phim võ hiệp
đại trượng phu là ng dám nói dám làm, lời đã nói hay hứa thì nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy.
võ biền là câu chỉ nhà võ tướng có sức mà ko có mưu, đại biểu là trương-phi tqdn của la quán trung.
giống ở chỗ đều có sức khác ở chỗ CÓ óc hay KO óc.
 
Hay! Nhưng bạn đã từng làm sai để người khác phải hứng chịu chưa? Nếu chưa từng thì bạn thử do dự đi. Nó khá cần thiết đấy.
Đã từng tề. Và rất đau đớn.
1 trái tim nóng
1 cái đầu lạnh
2 bàn tay sạch:>
A nói chuẩn.
nếu các m sai mà đứa khác hứng chịu thỳ ko còn là sai
 
Đơn hàng của mẹ.

Mẹ tôi bắt đầu có thói quen mu.a hàng online kể từ đợt dịch 2 năm trước. Mẹ đặt rất nhiều thứ, từ đồ ăn, quần áo và có khi là mấy món đồ linh tinh. Mấy lúc vắng nhà hoặc đang dở tay việc gì đó, mẹ thường gọi tôi xuống cửa lấy đồ hộ.

Hôm ấy, tôi mải mê chơi game trên phòng, còn mẹ thì đang cặm cụi lau dọn khu tầng dưới. Bất chợt, giọng mẹ vọng lên gọi tôi xuống nhà lấy đồ hộ. Tôi mặt nặng mày nhẹ, dậm tầng bước thật mạnh trên bậc thang. "Chắc lại đặt ba thứ linh tinh trên mạng nữa rồi" - Tôi thầm nghĩ trong bực dọc.

Lấy đơn hàng xong, tôi đóng sầm cửa. Định thảy thùng đồ lên ghế như thường lệ. Bỗng dưng, có chút tò mò, tôi nghía xem mẹ lại đặt thứ gì nữa đây! "THUỐC ĐAU KHỚP". Tôi sững người vài giây.

Bấy giờ, mẹ lọ mọ bước xuống nhà, mình mẩy nhễ nhại mồ hôi. Để ý mới thấy chân mẹ đang đeo đai bó gối, phảng phất trong không khí là thứ mùi của loại dầu nóng dùng để xóa bóp. Mẹ đã không còn khỏe như trước nữa... Tôi thấy mình vô tâm thật, từ lâu, tôi đã không thèm để tâm đến sức khỏe của mẹ. Tôi chẳng rõ mẹ đang mắc bệnh gì và cần uống những loại thuốc nào, cần chăm sóc thế nào để cải thiện sức khỏe. Tệ hơn là càng lớn, tôi lại càng chểnh mảng việc nhà. Tôi hay viện cớ đi làm xa, chạy xe mệt để trì hoãn mọi thứ.

...Tôi tự nhủ mình phải dành thời gian, tình cảm và công sức cho những người thân yêu nhiều hơn.

Smiling Gecko
 
Đúng Trâu! Tương ra 1 bãi giữa đường rồi tỉnh bơ đi. Thằng nào đạp vào là lỗi của nó. Đây xứng đáng là châm ngôn của loài trâu mà con người cần phải học.
cứt tau quý hơn vàng đếy
m có nghe câu Để lâu cứt trâu hóa bùn?
cán b đẻng viên quê tau tuyền mang cứt tau ra làm cứu cánh
 
cứt tau quý hơn vàng đếy
m có nghe câu Để lâu cứt trâu hóa bùn?
cán b đẻng viên quê tau tuyền mang cứt tau ra làm cứu cánh
Ok. "Chủ sai chủ rút kinh nghiệm. Đàn bò chịu trách nhiệm. Vì thằng chủ do bò bầu lên." Thằng chủ có thêm bệnh án điên nữa là nhất.
Tôi phải chăn nốt mấy con bò này đã. Trời sắp tối và mưa đến rồi.
3GSRLAx.jpg

jJk584o.jpg
 
Sửa lần cuối:
Chiều chiều đọc một xíu để lòng thảnh thơi:
1. Nhìn thấu lòng người cũng không cần nói ra hết, chừa cho họ một con đường, chừa cho mình chút khẩu đức.
2. Trách người không cần hà khắc đến tàn nhẫn, chừa cho họ chút mặt mũi, giữ cho mình chút độ lượng.
3. Tài năng không cần phô trương hết, dành cơ hội cho người khác, giữ sự sâu sắc cho mình.
4. Có công không nhận hết, chuyển cho người vài phần, lưu khiêm nhường cho mình.
5. Hiểu hết lý lẽ chẳng cần tranh cãi đến cùng, mở đường cho người khác, giữ khoan dung cho mình.
6. Được yêu quý chớ nên cậy hết vào, sẻ cho người chút ít, lưu cho mình đường lui.
7. Giàu sang chẳng nên hưởng hết, chia cho người chút ít, lấy chút phúc cho mình.
Trích: Một đời đáng giá, đừng sống qua loa.
 
Làm sao bảo 1 vật. Tên như vậy. Lí do bởi vì nó như vậy
Sao bảo một vật không như vậy. Vì nó không như vậy nên nó không như vậy
Làm sao bảo một vật có thể như vậy ? Vì nó có thể như vậy
Làm sao bảo một vật không thể như vậy. Vì nó không thể như vậy.
Vật nào cũng có cái như vậy của nó , vật nào cũng có cái có thể của nó
Cho nên một cọng cỏ nhỏ , một cây đại thụ lớn. Một ngưòi đàn bà xấu với Tây Thi , tất cả các thứ bậy bạ dối trá quái dị thật ra đều hợp nhất trong đạo. Cái Nhất đó phân chia ra làm vạn vật , phân chia ra rồi thì không còn cái Nhất đó nữa. Suy cho cùng , không vật nào có sinh thành , có hủy diệt , vì tất cả đều hợp nhất trong Đạo
Hiểu được việc này , bỏ được sự thành kiến , làm việc mới thông , thông sẽ gần Đạo. Phải xác nhận sự kiện , thực hiện mà không hiểu tại sao. Đó là Đạo
Bá Hoang từng ngẫm ngàn năm. Vẫn còn trăn trở Đắc đạo rồi hay chưa ? Thực tế Bá Hoang đã đắc đạo rồi. Chỉ vì không biết đấy thôi
 
Sau nhiều năm về thăm trường cũ, chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học của mình. Anh lại gần ông giáo già và nói:
- Con chào thầy, Thày có nhận ra con không? Con là học sinh của thầy đây.
- Ừ, thầy nhớ là dạy em hồi lớp ba. Bây giờ em làm gì rồi?
- Con cũng theo nghề giáo. Chính thầy có ảnh hưởng sâu sắc đến con, nên con cũng muốn đi dạy những em nhỏ.
- Vậy sao? Nhưng thầy không nhớ mình đã làm gì để em quyết định đi theo con đường này!
- Thầy thực sự không nhớ gì sao?
Và chàng trai bắt đầu kể về một ký ức khó phai trong đời cậu:
Có lần, một bạn học đến lớp đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp được bố mẹ tặng. Bạn ấy tháo ra và đặt nó vào ngăn bàn. Con luôn mơ ước có một chiếc đồng hồ như thế. Con đã không kiềm chế được lòng tham và quyết định lấy trộm chiếc đồng hồ đó. Một lúc sau, bạn ấy đến chỗ thầy, vừa khóc và vừa than bị mất đồ. Thầy nhìn khắp cả lớp một lượt rồi nói: "Ai đã lấy chiếc đồng hồ của bạn, hãy mang trả cho bạn ấy".
Con rất sợ hãi, nhưng vì quá xấu hổ con đã không bỏ chiếc đồng hồ ra, và đã không nhận lỗi.
Thầy đi ra đóng cửa lớp lại và ra lệnh cho tất cả học sinh nam đứng úp mặt vào bờ tường. Thầy báo trước: "Thầy sẽ khám túi tất cả các em với một điều kiện: tất cả phải nhắm mắt lại". Chúng con nghe lời thầy, và con cảm thấy, đó chính là khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong thời thơ ấu của mình.
Thầy đi từ đứa này đến đứa khác, sờ từ túi quần này sang túi quần khác. Khi rút chiếc đồng hồ ra khỏi túi quần của con, thầy vẫn tiếp tục đi đến đứa học trò cuối cùng. Sau đó, thầy nói: "Các em, tất cả đã xong. Các em có thể mở mắt ra và đi về bàn của mình". Thầy đưa trả lại chiếc đồng hồ cho bạn ấy và không bao giờ nói một lời về sự việc đó.
Ngày hôm đó, như vậy là thầy đã cứu vãn danh dự và tâm hồn con. Thầy đã không tố giác con là kẻ cắp, kẻ lừa dối, là đứa hèn nhác. Thầy cũng chưa bao giờ nói chuyện với con về sự việc đó. Mãi sau này, em mới hiểu tại sao. Bởi vì, thầy là người thầy chân chính, nên thầy không muốn làm hoen ố phẩm cách một đứa trẻ chưa trưởng thành. Bởi vậy, con đã quyết tâm trở thành thầy giáo như thầy để đền đáp ân Huệ đó!
Cả hai cùng im lặng, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa. Sau đó, thầy giáo trẻ hỏi:
- Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy con, thầy không nhớ đến chuyện đó ư?
Ông giáo già trả lời:
- Thực sự là, khi thầy soát túi quần các em, thầy cũng NHẮM MẮT!
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom