Mấy đứa có bao giờ tự viết tên mình và bạn gái ở đâu đó chưa? Kiểu phải khắc lên cây, xăm lên mình, ghi lên bàn học ấy. Cảm giác khi yêu ai đó mà chỉ ghi nhận tình cảm vào tâm trí thì vẫn chưa đủ lắm nhể.
T cũng từng muốn một thứ gì đó tương tự như vại, nhưng t không muốn phá phách, t cũng sợ cây kim của thằng thợ xăm chọt vô thịt, chắc thốn lắm. Vậy thôi, t đành thể hiện điều ấy trên mạng cũng đượt... NCOX a.k.a là viết tắt của Nhóc Còi và [nickname của em]. Tiếp theo, t sẽ chế ra chuyện tình của hai đứa NC và OX.
T từng là một thằng shipper Baemin cao nhưng không to, đen nhưng không hôi. Em ấy là múi mít sống ở Thảo Điền, là tây nhưng không lông. Đến đây, nhiều đứa sẽ bảo t đạo diễn viết kịch bản. Cứ từ từ, để t chế thêm logic nè.
Em ấy hầu như ngày nào cũng đặt đồ ăn. T thì thuộc số ít shipper nhận giao cho em (nói thẳng là vì ẻm lúc nào cũng trả thêm tiền tip). Còn về lý do vì sao những thằng khác toàn chê bỏ qua đơn hàng. Thì thứ nhất là bị rào cản ngôn ngữ, thứ hai là em ấy toàn đặt đồ ăn mắc tiền (500k-1tr) phải chờ đầu bếp làm món rất lâu, thứ ba là sợ bị boom hàng, mất thời gian chờ hoàn tiền. (Chạy Baemin phải nhiều đơn đủ mốc mới nhiều tiền). Và đó là kịch bản trong giai đoạn gặp gỡ.
Tiếp nhé. Là con người thì ai cũng có lúc buồn bã. Đó là một chiều nắng nhẹ, em tin nhắn hỏi anh có đang rảnh khơm? "Anh có wan na đi chơi with mí?". Hai đứa lê la ngồi quán cóc vỉa hè ngắm hoàng hôn trên góc đường Nguyễn Văn Hưởng bên gầm cầu Sài Gòn. Ẻm cứ nói bồ xồ bồ xà gì đó, câu đậu câu bay, t nghe đếu hiểu. Biết rằng không thể giao tiếp như vậy, tụi t bắt đầu nghịch gg dịch, rồi múa máy bằng body language. T biết em đã ổn áp hơn nhiều khi gặp lần t đó...
Thôi, t sẽ không quay tay viết tiếp khúc ứ ừ hoặc chia tay chia chân đâu.
@Joker
Khúc sau ko nên viết. Ai phong phú cũng hình dung ra dc cảnh đuôi chuột ngoái lọ mỡ.
Cơ mà dú nóa toa khum.