- Bài viết
- 899
- Xu
- 14,168
Dựa trên sự kiện có thật và giả định ở tương lai, đây ko phải là chuyện ma nên ko có cô hồn.
Lão mất đường đột, vì tự ngã xe ở đường vắng. Ai cũng nhủ thầm ko sao đâu, chụp CT đầu có sao đâu, thế mà lão lịm thật, rồi lão mất. Sau mới phát hiện là gãy xương nhưng do quá trình cấp cứu bằng taxi thì xương đâm vào nội tạng gây xuất huyết.
Thế là lão đi, chắc hẳn đau lắm, xương đâm vào trong nội tạng thì chắc đau như dao đâm. Nhưng người ở lại thì sao nhỉ? Vợ con nó khóc suốt, đứa nhỏ lúc liệm ba nó cứ khóc gào lên, thằng út thì oặt ẹo trên tay bà ngoại đòi mẹ, phải thôi đứa nhỏ mới 10 tháng có biết bố đâu. T từng tự hỏi với 2 đứa mồ côi như nhau thì đứa có kí ức về bố hoặc mẹ hay đứa ko nhớ gì cả thì đứa nào ít đau khổ hơn? Đứa nào cũng có cái lý của nó. T ko biết vì t chưa trải qua. Ngày lão mất hay đưa tang, gia đình to hay gia đình nhỏ của lão cũng ko đầy đủ, chắc là nghiệp phải trả của hắn, tới giờ hắn vẫn nghĩ thế.
Mẹ lão là tiểu thương ko to cũng ko nhỏ nhưng được cái mọi người cũng nể do biết giữ chữ tín. Mâm gì từ thiện cúng quả công đức cho chùa là bà đi liền, từ ngày lão mất bà đi nhiều hơn, vái lạy nhiều hơn. Hắn ko hiểu, lạy vậy người chết có cảm nhận đc gì ko, bà lạy với cái tượng phật vô tri mà. Bà khổ từ lúc sinh ra đến giờ, chưa thấy bà vui ngày nào, bà hay nói niềm vui của bà là nơi cửa phật. Ừ kệ đi, hắn nói mãi bà cũng vậy, ko thay đổi được người khác thì tập cách sống vs người khác, hắn đọc đại khái ở đâu như vậy nên dần ko còn nói nữa. Cứ độ xuân về tết đến là thấy bà khóc, bà khóc vì tiếng nhạc quen thuộc của bài " xuân này con không về " , rồi lại khóc vì nhận được học bổng học sinh nghèo vượt khó của cháu nội bà, nhà trường thương cảm cháu bà mồ côi nên năm nào cũng cho 200-300k trong cái phong bì trắng quen thuộc. Bà tấm tức khóc, bà có nghèo đâu mà cháu bà phải nhận cái phong bì do cháu bà mồ côi nên mới có.
......
Nhiều năm rồi ko thấy mấy đứa nhỏ nhận phong bì của nhà trường, giờ đứa nào cũng có công việc ổn định, còn bà thì giờ nhăn nhúm lại, co ro ngồi nhìn qua cửa sổ, bà đang chờ cái ngày phật đưa bà ra khỏi kiếp người đau khổ trầm luân này. Dạo này bà còn hay lú lẫn nhớ nhớ quên quên, nhiều lúc bà hỏi hắn là đã ăn cơm rồi lo mà học bài đi mai còn thi, lúc thì bà minh mẩn đếm mấy đồng bạc cho người ăn xin đi ngang trước đường, ko biết bà lẫn thật hay ko nữa, hắn ko than vãn gì chuyện chăm người già nhất là bà, vì nó biết là bà khổ lắm rồi, hơn nữa bà là mẹ hắn và hắn là thằng bất hiếu nhất nữa, nên hắn luôn nhủ đây là việc ít ỏi nhất có thể làm trong đời cho má hắn. Vẫn như mọi hôm, sau khi đắp chăn và chắc rằng má nó ngủ thì nó ra hiên nhà uống bia 1 mình, thói quen của nó mấy chục năm nay như vậy, trời hôm nay thật mát, gió cứ nhẹ nhàng thổi và nó chìm vào giấc ngủ, nó thấy nó lúc còn bé và cả gia đình của nó lúc nhỏ vẫn vui tươi như bình thường. Bỗng từ đâu có bàn tay chạm nhẹ khiến nó giựt mình thức dậy, bỗng nó nghe tiếng má nó gọi tên lão. Giọng thều thào nhưng nó nghe rõ " Mi đi mô mấy bữa ni? Cha mi, cứ bỏ học rồi theo mấy đứa bạn hư hỏng đi bụi hoài, ba mi đi nhậu rồi, mi ăn cơm chưa? ". Đi chầm chậm vào thấy cửa phòng hé mở, nó thấy 1 bóng đen đang ôm lấy má nó, thoáng hoảng hốt giựt mình nhưng định hình lại thì có bóng người, đeo kính vào nhìn qua kẽ hở cửa thì ra là thằng út con lão, thì ra nó về nghỉ tết sớm, nó ko để ý là trong góc phòng vẫn có 1 bóng đen nữa. Nó yên bụng lại quay ra hiên nhà, lại thấy 1 cơn gió lạnh thổi ngang, bụng nó nhói nhói. Bất giác nó xoay nhìn vào cửa phòng, định thần lại tính bước vào nhưng nó lại thôi, lôi đt ra nhắn vài tin nhắn xong lại tắt dt, uống tiếp chai bia đã tan hết lạnh. Thằng con út lão đi ra chào nó rồi đi về phòng. Trong phòng giờ đã có thêm 1 bóng đen, trên giường thì má nó đang ngủ, cuối cùng bà cũng được ngủ yên. Góc nhà thì thấy 2 bóng đen 1 già 1 trẻ đang ôm nhau khóc, ngoài này nó thì cười, nó cười vì biết má nó hết khổ vì kiếp người rồi. nó biết giờ bà đã dám nhìn mặt con bà, từ ngày người ta đóng khung mặt lão lên bàn thờ, bà chưa bao giờ dám nhìn vào ảnh, bà sợ nhìn thấy gương mặt hắn bà lại ko kìm được, lòng mẹ mà, ngày này cuối cùng cũng đến. Nó chầm chậm đi vào ngồi nhẹ nhàng vào cái ghế trong phòng, ngồi đó đợi người nhà và đội tang lễ đến.
Lão mất đường đột, vì tự ngã xe ở đường vắng. Ai cũng nhủ thầm ko sao đâu, chụp CT đầu có sao đâu, thế mà lão lịm thật, rồi lão mất. Sau mới phát hiện là gãy xương nhưng do quá trình cấp cứu bằng taxi thì xương đâm vào nội tạng gây xuất huyết.
Thế là lão đi, chắc hẳn đau lắm, xương đâm vào trong nội tạng thì chắc đau như dao đâm. Nhưng người ở lại thì sao nhỉ? Vợ con nó khóc suốt, đứa nhỏ lúc liệm ba nó cứ khóc gào lên, thằng út thì oặt ẹo trên tay bà ngoại đòi mẹ, phải thôi đứa nhỏ mới 10 tháng có biết bố đâu. T từng tự hỏi với 2 đứa mồ côi như nhau thì đứa có kí ức về bố hoặc mẹ hay đứa ko nhớ gì cả thì đứa nào ít đau khổ hơn? Đứa nào cũng có cái lý của nó. T ko biết vì t chưa trải qua. Ngày lão mất hay đưa tang, gia đình to hay gia đình nhỏ của lão cũng ko đầy đủ, chắc là nghiệp phải trả của hắn, tới giờ hắn vẫn nghĩ thế.
Mẹ lão là tiểu thương ko to cũng ko nhỏ nhưng được cái mọi người cũng nể do biết giữ chữ tín. Mâm gì từ thiện cúng quả công đức cho chùa là bà đi liền, từ ngày lão mất bà đi nhiều hơn, vái lạy nhiều hơn. Hắn ko hiểu, lạy vậy người chết có cảm nhận đc gì ko, bà lạy với cái tượng phật vô tri mà. Bà khổ từ lúc sinh ra đến giờ, chưa thấy bà vui ngày nào, bà hay nói niềm vui của bà là nơi cửa phật. Ừ kệ đi, hắn nói mãi bà cũng vậy, ko thay đổi được người khác thì tập cách sống vs người khác, hắn đọc đại khái ở đâu như vậy nên dần ko còn nói nữa. Cứ độ xuân về tết đến là thấy bà khóc, bà khóc vì tiếng nhạc quen thuộc của bài " xuân này con không về " , rồi lại khóc vì nhận được học bổng học sinh nghèo vượt khó của cháu nội bà, nhà trường thương cảm cháu bà mồ côi nên năm nào cũng cho 200-300k trong cái phong bì trắng quen thuộc. Bà tấm tức khóc, bà có nghèo đâu mà cháu bà phải nhận cái phong bì do cháu bà mồ côi nên mới có.
......
Nhiều năm rồi ko thấy mấy đứa nhỏ nhận phong bì của nhà trường, giờ đứa nào cũng có công việc ổn định, còn bà thì giờ nhăn nhúm lại, co ro ngồi nhìn qua cửa sổ, bà đang chờ cái ngày phật đưa bà ra khỏi kiếp người đau khổ trầm luân này. Dạo này bà còn hay lú lẫn nhớ nhớ quên quên, nhiều lúc bà hỏi hắn là đã ăn cơm rồi lo mà học bài đi mai còn thi, lúc thì bà minh mẩn đếm mấy đồng bạc cho người ăn xin đi ngang trước đường, ko biết bà lẫn thật hay ko nữa, hắn ko than vãn gì chuyện chăm người già nhất là bà, vì nó biết là bà khổ lắm rồi, hơn nữa bà là mẹ hắn và hắn là thằng bất hiếu nhất nữa, nên hắn luôn nhủ đây là việc ít ỏi nhất có thể làm trong đời cho má hắn. Vẫn như mọi hôm, sau khi đắp chăn và chắc rằng má nó ngủ thì nó ra hiên nhà uống bia 1 mình, thói quen của nó mấy chục năm nay như vậy, trời hôm nay thật mát, gió cứ nhẹ nhàng thổi và nó chìm vào giấc ngủ, nó thấy nó lúc còn bé và cả gia đình của nó lúc nhỏ vẫn vui tươi như bình thường. Bỗng từ đâu có bàn tay chạm nhẹ khiến nó giựt mình thức dậy, bỗng nó nghe tiếng má nó gọi tên lão. Giọng thều thào nhưng nó nghe rõ " Mi đi mô mấy bữa ni? Cha mi, cứ bỏ học rồi theo mấy đứa bạn hư hỏng đi bụi hoài, ba mi đi nhậu rồi, mi ăn cơm chưa? ". Đi chầm chậm vào thấy cửa phòng hé mở, nó thấy 1 bóng đen đang ôm lấy má nó, thoáng hoảng hốt giựt mình nhưng định hình lại thì có bóng người, đeo kính vào nhìn qua kẽ hở cửa thì ra là thằng út con lão, thì ra nó về nghỉ tết sớm, nó ko để ý là trong góc phòng vẫn có 1 bóng đen nữa. Nó yên bụng lại quay ra hiên nhà, lại thấy 1 cơn gió lạnh thổi ngang, bụng nó nhói nhói. Bất giác nó xoay nhìn vào cửa phòng, định thần lại tính bước vào nhưng nó lại thôi, lôi đt ra nhắn vài tin nhắn xong lại tắt dt, uống tiếp chai bia đã tan hết lạnh. Thằng con út lão đi ra chào nó rồi đi về phòng. Trong phòng giờ đã có thêm 1 bóng đen, trên giường thì má nó đang ngủ, cuối cùng bà cũng được ngủ yên. Góc nhà thì thấy 2 bóng đen 1 già 1 trẻ đang ôm nhau khóc, ngoài này nó thì cười, nó cười vì biết má nó hết khổ vì kiếp người rồi. nó biết giờ bà đã dám nhìn mặt con bà, từ ngày người ta đóng khung mặt lão lên bàn thờ, bà chưa bao giờ dám nhìn vào ảnh, bà sợ nhìn thấy gương mặt hắn bà lại ko kìm được, lòng mẹ mà, ngày này cuối cùng cũng đến. Nó chầm chậm đi vào ngồi nhẹ nhàng vào cái ghế trong phòng, ngồi đó đợi người nhà và đội tang lễ đến.