Đi tu để làm gì? Không để làm gì cả, không để được gì cả. Đi tu chỉ là “bỏ đi”; giác ngộ chỉ đơn giản là buông xuống, không còn truy cầu, không còn dính mắc, bình thản mà bước đi giữa tất cả những sống - chết, hưng – vong, được - mất... Không ai muốn thành Phật mà có thể thành Phật được cả. Vì Phật nghĩa là không muốn gì nữa. Không chống lại, cũng không buông xuôi, chỉ đơn giản là nhìn thấu bản chất của vạn hữu, từ đó là đạt tới hạnh phúc, bằng an; đạt tới một tư thế uy dũng, không mong cầu, không sợ hãi, không phiền muộn.
“Nước trong bốn biển chỉ có một vị, ấy là vị mặn. Cũng như thế, giáo pháp của ta tuy có muôn ngàn pháp môn, nhưng duy nhất chỉ có một vị, đó là hương vị giải thoát”.