Nhu giờ tóc đã phôi pha
Mòn đêm tự vấn: "Thật thà nên không??"
Trần ai mặn đắng lưng tròng.
Chiếu chăn đã cũ, mộng lòng sớm quên.
Ther giờ luống tuổi non tên.
Vài mươi năm nữa khóc rền nhiêu khê.
Trần ai bạc phếch ê chề.
Lâm cơn bĩ cực tìm về "Giang Nam"
P/s:
"E chẳng thể dối a trong lời nói,
thì làm sao giấu được trong ánh mắt?
..................................................,
..........................................................."
"Nước một khi chảy sâu sẽ không phát ra tiếng. Tình cảm con người cũng vậy, khi đủ sâu sắc thường tỏ ra đạm bạc"
"E ko biết chữ duyên và phận được diễn tả như thế nào? Chỉ biết là:
Năm tháng đó - cảm ơn a đã đến.
Năm tháng hiện tại - nhớ a rất nhiều.
Và năm tháng sau này - Liệu rằng nỗi nhớ có vơi bớt?
"Hy vọng sẽ có lúc chúng ta thoáng qua nhau"
---------------------- Sưu tầm ---------------------