Sài Gòn TAYNGUYENSOUND

Omita81

Rình Xem Chị Hàng Xóm
Bài viết
428
Xu
12,740


Một ngày con đưa chân đến núi đồi Bazan
Biển chiều vỗ sóng tiễn chào, rồi cuộc đời con lặng lẽ qua trang.

Cúi đầu xuống mà tạ từ Đất Mẹ nơi sinh nhỏ bé con thành hình
Phóng tầm mắt ra khắp đèo cao, nơi cung đường này ghi dấu hành trình.

Chào ruộng đồng lúa thẳng cánh cò bay, chào đường ray tuyến tàu sắt Nam Bắc.
Chào đường đê mạ non xanh vụ mùa, xin chào võng thưa ru đưa con an giấc.

Nơi con đã lớn bên tiếng ru hời, như là khi à ơi, bà hát câu ca dao
Tâm hồn con nhỏ bé, chưa từng âu lo nghĩ suy ngày mai sau ra sao.

Tạm biệt nơi tuổi thơ con nương náu, phút đầu tiên đi qua từng buổi học
Nhớ cốm xanh còn vương mùi hương trấu, là màu bình yên của những ngày tuổi ngọc.

Nơi con lớn không có cánh Hải Âu, chỉ có mây mờ trôi và hơi sương trắng xóa
Là nơi luôn nắng gió theo bước con đến trường những con đường thôn quê sao bây giờ ngắn quá ?

Con muốn về năm tháng trẻ thơ, khi chưa làm ai đó vì con mà vướng lòng
Vì đường đời đâu giống vở kẻ ô, nếu viết sai chỉ cần gạch đi và xuống dòng.

Rồi một mai con sẽ lớn trong bình yên mà phải đổi lại cho ai nhiều ưu sầu
Nhưng chỉ cần được thấy con thành người, là tất cả những gì bà ấy mưu cầu.
-----------------------------------------------------------------------------
Rồi nhớ lại chuyện ngày đó đã xa, nằm hóng gió đêm chiếu cói sân nhà
Dế mèn rả rích reo vang, đưa giấc mơ con tan vào giải ngân hà.

Đôi mắt ai đã phai màu, bà kể về nơi linh thiêng nương náu
Đâu đó giữa những vì tinh tú hằn lên những vết chân chim in dấu.

Thời gian trôi qua cũng đã lâu, có nhiều điều rồi cũng sẽ biến mất.
Con tập quen với những lần ngã đau, đứng lên khi đó ghi nhớ thành kiến thức.

Nhanh phải không hả mẹ?
Ngày nào còn phá phách, là thằng nhóc con đi khắp ngõ ngách vi vu
Giờ nó biết cân nhắc đời tư, như cái cách ông ấy vùi đầu vào sổ sách chi thu.

Con lại chào hoa Cà Phê trắng núi, vẫy tay chào mây xanh bay quanh ngọn đồi
Chào Bạch Đàn vươn lên cao đón gió, chào nơi mà ta sẽ gắn bó trọn đời.

Giữa núi đồi bàn tay ai đang gieo hạt mầm tương lai lên trên từng kẽ đá
Một đời thanh xuân mẹ con trai đã mang theo, rồi biết đến khi nào mẹ trẻ hóa?

Mùa mưa lại về thăm thị trấn, Tây Nguyên đón áp thấp trong những tiếng thở dài
Thương miền Trung quê hương mùa nước lũ, ngóng chờ tin tức bứt rứt khi mở đài.

Con sinh ra từ nơi có sóng vỗ, trưởng thành bên từng đợt gió Tây Nam.
Trong một ngày con nhớ lại tuổi thơ, khi vô tình nghe hương Trấu bay ngang.
 
Sửa lần cuối:

tri, Sài Gòn mất VỊ
Phố chung độc chuyến khởi hành
Ngữ ngôn thơ buồn đặc quánh
Câu từ tiến một; vài lui.

Uớc chừng mười năm bỏ núi
Ta đi giành bát cơm đời
Mạ phai nhanh màu tóc tối
Ba hằn vài vết nhăn da.

Hôm đưa thơ về Thị Xã
Cõng vai một túi em đầy
Bon chen chuỗi ngày trốn chạy
Ngậm ngùi mười ngón chai thô.

Nốc say chuốc buồn, thấu khổ
Thói đời ám khói lem tay
Kiếp trai thôi hành khất vậy
Trăm năm phiêu bạt hải hồ.

Khuya nay Sài Gòn trở gió
Quán xưa lẻ bóng Ta ngồi
Trịnh ca ru lòng sám tội
Thương về Đất Mẹ xa xôi.

Quê mình Đất Mẹ xa xôi.


 


"Ánh mắt nào, ru hồn e nhẹ lơi?
Cơn gió nào, theo mây bay về trời???
Hoa Dã Quỳ e gặp bên đồi xanh nơi ấy,
giờ chỉ còn mỗi a và a nơi này.

Góc hiên nhà, có còn chờ ko a?
Cả núi rừng, cả một trời Tây Nguyên.
Phố Núi nhắc tên e rồi........ hmmmm"

P/s:
An bè bài này hay thiệt ^_^
 

Và bầu trời trên đôi mi em, không còn trong veo những ngày trở gió
Nhắm mắt ngả vào lòng thành thị, ai nghe tiếng còi như nhịp thở phố.

Bao năm qua đi qua bao nơi, đôi chân lạc loài đường đời rẽ lối
Này ! Cô gái ơi ! Chuyện đôi mình đã bao giờ em từng kể tới ?

Nơi anh quay về, thành phố buồn lại nhắc chuyện xưa sao còn khúc mắc
Trái đất có quay thêm bao nhiêu vòng em với anh vẫn là nút thắt.

Chắc gặp lại sẽ là ngày buồn, tay bắt mặt ngại giữa đời thường trôi
Vậy mà đã bao lâu từ ngày em không còn chung đường tôi ?

Và anh ước có thể vượt thời gian, đôi chân lãng du về một chiều ráng đỏ
Bình yên vì mình ngồi cạnh nhau, hương cà phê thơm nơi góc quán nhỏ.

Rồi ngày tháng chôn vùi tuổi xanh, đem theo cả tình yêu đầu đời
Con tim ngày đó chỉ mới đôi mươi mà đã ôm cô đơn bằng cả bầu trời.

Đâu một thời đôi lứa yêu nhau, còn chuyện ngày sau để cho gió cuốn
Duyên mình rồi sẽ bay tới đâu, hãy cứ để tự nhiên theo cách nó muốn.

Chỉ cần thấy nụ cười vô tư, em ôm anh môi hồng mấp máy
Nhắm mắt tìm vài phút bình yên, cùng anh đi về giữa đèn đường nhấp nháy.
Chỉ cần vậy thôi, được không ?

"Ánh mắt nào, ru hồn e nhẹ lơi?
Cơn gió nào, theo mây bay về trời???
Hoa Dã Quỳ e gặp bên đồi xanh nơi ấy,
giờ chỉ còn mỗi a và a nơi này.

Góc hiên nhà, có còn chờ ko a?
Cả núi rừng, cả một trời Tây Nguyên.

Phố Núi nhắc tên e rồi........ hmmmm"


Anh muốn đứng trên đầu ngọn thác để giang tay ngắm mây trôi qua rừng
Anh muốn đi tới những miền cát trắng để cảm nhận biển vừa chạm qua chân.

Gác lại 1 ngày, xa thành phố, vứt rã rời giữa cả trời xanh
Nhưng sao không thể quên được khi em nói "Đừng buồn" để trả lời anh.

Rồi tâm hồn bay hết cùng trời cuối đất, đường nào mới trở về được ngày xưa
Cô đơn tìm đến khi nổi nhớ kìm nén, "Em đã đi con đường này chưa ?"

Khi buộc mình giày vò trong bao ngày giờ, lời nào khô trên môi
Mình đã qua rồi những ngày mơ mộng nên đêm dài quá phải không đêm ơi !

Chỉ mong đêm trôi yên bình một khắc và trong cơn mơ sẽ là thế giới khác
Mà ở đó anh không là thằng khờ, chờ hạnh phúc tới hát bên tai.

Và không cần phải cố quên ai hằng giờ, khi nắng hoàng hôn trong xế chiều
Biển mây vàng không tả hết nỗi buồn vì anh đã yêu em hơn thế nhiều.

Mong kiếp sau mình làm cánh chim thôi, tự do bay qua đại ngàn hùng vĩ
Ngắm cuộc đời này ở giữa không trung, biết đâu sẽ bình yên hơn anh từng nghĩ.

Phố núi lại nhắc tên em rồi, chút mặc niệm cho chuyện tình hôm qua
Anh lãng du tìm một ngày đẹp nắng hạt giống tâm hồn lại đơm hoa.

"Ánh mắt nào, ru hồn e nhẹ lơi?
Cơn gió nào, theo mây bay về trời???
Hoa Dã Quỳ e gặp bên đồi xanh nơi ấy,
giờ chỉ còn mỗi a và a nơi này.

Góc hiên nhà, có còn chờ ko a?
Cả núi rừng, cả một trời Tây Nguyên.
Phố Núi nhắc tên e rồi........ hmmmm"
 
Sinh ly màu Cúc buồn VÔ VỊ
Tử biệt mùa Ngâu thơ viết gì
Hữu lệ huyết trầm loang thành ý
Mệnh số an bài thuở hàn vi.

Phú bần Ta đo bằng tài trí
Quý phái nhu mì lập mẫu nghi
Tại nơi quần hùng ngàn danh sĩ
Tâm tỉnh/tĩnh mặc đời khắc thị uy.
 


Túy lúy trần gian mộng
Men tình nhân thế say
Dư hương kia nồng đậm
Theo thời gian gió bay .


TeA bài nào cũng hay.
Gương mặt đảm bảo chất lượng. E fan ruột của teA.
 


Túy lúy trần gian mộng
Men tình nhân thế say
Dư hương kia nồng đậm
Theo thời gian gió bay .

Thời giờ đã cuốn bay đi những ngày tuổi trẻ còn xanh ngời
Một màu phượng vĩ mới nở hôm qua, mà đã cháy đỏ tim anh rồi.

Đã lâu ta không về trường vắng, em còn tinh khôi nhành phượng thắm ?
Mắt biếc quay nhìn về khoảng trời, chả biết trong lòng anh đượm nắng !

Khi phút đầu đang ngỡ, rồi giật mình tan vỡ, em kể câu chuyện người vừa qua
Đã lâu chưa gặp, không biết bây giờ tim em đã nở mấy mùa hoa ?

Nhớ mắt em buồn và còn nhiều sâu thẳm 2 đứa chợt lặng mình ngồi im
Chắc lòng em nghĩ về phố thị, anh nhớ chuyện mình giữa đồi sim.

Nhành hoa cỏ may như chiếc tuổi hồng, gió cuốn xa xa về cuối trời
Tây nguyên chợt gọi trên con đường về, nhưng tim em chả ở núi đồi.

Làm sao đây hả mắt biếc ơi ! Chỉ là tiếng lòng muốn viết thôi
Thời gian chả níu tay ai, lại qua những ngày buồn bã mải miết rơi.

Quán xưa hay nhắc, ôi những chiều ngây ngất chắc giờ em chả còn nguyện giữ
Ta chả bận lòng, chả vấn vương khi 2 mình nhắc về chuyện cũ.

Chợt thấy hạt sương trên đôi mi anh, rồi biết bao giờ đọng thành trắng xoá
Như có nỗi buồn nào đó chơi vơi, lặng lẽ rơi trên từng nhánh lá.

Anh mang hoài niệm màu Lan tím, để những đêm trăng còn mơ lại
Mắt biếc em nhìn sao quá xa xôi, anh tiếc những ngày còn thơ dại.

Từng nghĩ hồi đó, chỉ vô tình đưa em vào trang nhật hồng đời mình sắp viết thôi
Nhưng tiếc là buồn nào mà dễ phai đâu, phải không mắt biếc ơi ?

Đời mình còn lại mấy thoáng, để cho tuổi hồng này qua đi
Nếu mai em về, xin hãy ngồi lại, để mình cùng nghe điệu Chapi.

Đâu đó vang lên giữa mây trời
Góc phố buồn, chân luý tuý "Về thôi ai ơi ! Đã say rồi".

Hãy thiêu hồn anh cháy bỏng, bằng chính ngọn lửa của riêng em.

Phố núi nhắc tên em rồi.

Đêm cứ dài mải miết trôi
Anh thấy buồn lắm mắt biếc ơi !
 

Và có một chiều em về tinh khôi, để lại ai đêm hoài thao thức
Rồi mùa Hạ mà em đi qua là nơi hiên nhà còn vàng hoa Cúc.

Nỗi niềm của áng trời xanh là kéo mây bay cho mai rạng ngời
Còn bí mật của cõi lòng anh "Chỉ muốn cùng em đi hết chặng đời"

An yên nơi vùng quê nhỏ, em từ đâu bên phía xa xăm ngút ngàn
Tương tư hàng giờ, rồi khi nào đấy ôm lòng yêu hoa Cúc vàng.

Ai nghe tiếng gió trong đêm thì thào, nghe lãng du mây trời hóa kiếp
Nghe lời yêu anh như cơn mưa, ngập ngừng rơi trên hoa vàng lá biếc.

Và ai đấy sẽ quên ta đã từng lớn chung thuở
Đôi tay em cầm một nhành hoa đang được đặt trước bên nơi khung cửa.

Rồi lòng mình sẽ lại đau đáu một thời thanh xuân
Đôi khi tình lại nở chỉ vì có một nụ cười bé nhỏ quanh sân.

Ai ơi ! Có những điều thường như mà sao đủ để
Cho đi nhiệt huyết lòng anh và cả mênh mông bầu trời tuổi trẻ.

Để rồi 1 ngày dưới hiên nhà chỉ còn lại cánh hoa rơi
Mùa Hạ mà em đi qua sao lại vô tình mang ai vào giấc mơ tôi ?

Hoa Cúc ơi ! Em tôi đôi mươi sao chả biết cười ?

Năm tháng đi xa biền biệt, ai đã thênh thang hết cả kiếp người ?
Lối nhỏ mãi còn gọi tên, đôi khi buồn vẫn thường hay ghé
Nếu tóc em bay ngang lưng trời hãy mang mây trần trở về đây nhé !

Anh muốn được ươm lên con tim một nhành hoa dại
Lỡ còn duyên 1 đời nào khác xin em hãy nuôi tóc mình xanh lại.

Cho sợi tình bên làn Cúc sẽ đủ thêu bông

Để ta tìm cuộc tình năm ấy, qua bao thăng trầm đã phủ rêu phong.
----------------------------------------------------------------------

Em biết không, giây phút ban đầu thì thường lạ lắm
Dọc quãng đời mà mình đi qua sẽ lại in đậm một mùa Hạ trắng.

Những ngày đó quá xa xôi, anh đưa tay dụi tàn ánh nến
Thôi đành gởi tuổi xanh một thời mình từng, lên trên đôi bờ cánh Én.

Anh mong ai hãy cho khoảng trời ngày đấy thấp hơn
Để tình em là mây trắng, còn anh là sợi nắng vàng ấp ôm.

Rồi đôi cánh Ngà sẽ lại bay đi, tìm bình yên tận trời cao vút
Khi bóng lưng em lại ngả về bên nơi của những rặng đồi hoa Cúc.

Rồi mọi chuyện sẽ lại tàn phai
Ai đã tô vẻ ngoài sương gió, nhưng lòng vẫn mang thật nhiều xao xuyến của một chàng trai.

Ngỡ Cúc giờ đã chợt tàn hương
Nhưng hồn anh vẫn nơi ô cửa để trông em tưới nụ tình vàng ươm.

Con đường in dấu trong tim, ai qua ta bỏ lại chiếc giày
Chỉ Cúc vàng thấy anh nhìn em như muốn khắc sâu hết cả kiếp này

Mây trời cứ để gió cuốn, chỉ xin lại những ngày mình còn thuở xanh
Và mùa Hạ năm đấy em qua, đã chôn vùi cảm giác đầu đời của anh.


Hoa Cúc ơi ! Em tôi đôi mươi sao chả biết cười ?
Năm tháng đi xa biền biệt, ai đã thênh thang hết cả kiếp người ?
Lối nhỏ mãi còn gọi tên, đôi khi buồn vẫn thường hay ghé
Nếu tóc em bay ngang lưng trời hãy mang mây trần trở về đây nhé !

Anh muốn được ươm lên con tim một nhành hoa dại
Lỡ còn duyên 1 đời nào khác xin em hãy nuôi tóc mình xanh lại.

Cho sợi tình bên làn Cúc sẽ đủ thêu bông

Để ta tìm cuộc tình năm ấy qua bao thăng trầm đã phủ rêu phong.
 
Chuyện tháng năm là khói trầm bay mất
Phố xanh xao đêm tóc rối định thần
Rời cuộc mộng hão huyền không có thật
Đau nhói lòng chẳng nói được thơ ơi !

Chuyện tháng năm là chim trời mất lối
Mãi mê bay như uống chén Mạnh Bà
Hạ kiệt sức, Thu oằn mình trở dạ
Huyết lệ buồn lem dấu mấy đường quen.

Chuyện tháng năm là thơ quên lời hẹn
Đêm chung thân Ta thụ án buồng chờ
Thác Kon Bông mấy loài hoa cố nở
Đá cuội mòn rêu bám bởi cần nhau.

Chuyện tháng năm là khói phả mòn thâu
Thơ dở dang ôm tất thảy đoạ đầy
Hoá đời Sâu em lười không muốn dậy
Vậy kén nào đang ngủ ? Để Ta buông !

Chuyện tháng năm là vần gieo ý muộn
Ngọ sang canh bi ai mãi gánh gồng
Hôm say khướt thói đời quen lật lọng
Môi em cười, thương cũ lại chồng thương.
 
Bỗng một hôm, phố mòn theo ảo ảnh.
Đêm liêu trai, mơ thoát xác một lần.
Manh nha gió, thổi ngang đời mấy bận.
Hoạ Bì nhàu, nát bấy vở dịch dung.

Tâm nghi kị, hồn cưỡng cầu thao túng.
Gót Sen thô nứt toác nứt vệt dài.
Miệng tiếu ý, che nội tình hoang hoải.
Hờn mây chiều, loang lổ dỗi vàng hoe.

Có mấy bận loài người thường hay kể.
Mẩu chuyện xưa đêm lữ khách độc hành.
Hoa Bỉ Ngạn cầm tay một vài nhánh.
Canh Mạnh Bà, đãng trí suốt ngàn Thu.

Trách gì đâu những mùa thương đã cũ?
Lẽ tại ai thì cũng đã muộn rồi .......!!!
Duyên tàn phai Cúc vàng rơi cánh cuối.
Tình tang bồng bởi thế cục như vôi.

P/s:
Thơ cũ é ^_^
 
Bàng non thay rồi mấy lá
Chao nghiêng rớt xuống mộ phần
Ngữ ngôn em đừng vấp ngã
Rạc lòng mấy đốt măng thô.

Đem thơ về thăm huyện nhỏ
Đốt lên vài nén nhang trầm
Rỉ tai nhau lời khấn nhỏ
"Ngọt bùi đối đãi trăm năm"

@Hà Đinh92
Đinh cô nương ngỏn ngu KzmnxKzmnxKzmnx
 
Bàng non thay rồi mấy lá
Chao nghiêng rớt xuống mộ phần
Ngữ ngôn em đừng vấp ngã
Rạc lòng mấy đốt măng thô.

Đem thơ về thăm huyện nhỏ
Đốt lên vài nén nhang trầm
Rỉ tai nhau lời khấn nhỏ
"Ngọt bùi đối đãi trăm năm"

@Hà Đinh92
Đinh cô nương ngỏn ngu KzmnxKzmnxKzmnx
Bạng cũng ngủ ngon ^_^
Cơ mà, hồi này, sao ko thấy bạng đăng mấy bài hài hài nữa ta????
 


Túy lúy trần gian mộng
Men tình nhân thế say
Dư hương kia nồng đậm
Theo thời gian gió bay .

Mắt biếc em chả nhìn thấy anh
Mắt biếc chỉ nghĩ về khoảng trời
Trong phút giây đó thì em vẫn môi cười nhưng tim anh tan từng mảng rồi
Nếu xem như đây chỉ là phút mơ mộng anh sẽ nguyện mơ cả nghìn lần
Cho anh được thấy bờ môi em cười khi đó anh biết là tình gần
TeA rap bài này nghe mà suy quá. Ngạn ơi là Ngạn, Ngạn mà rap được như này thì Hà Lan bỏ theo Dũng làm chi Nfnksnx
 


"Bước tới nhà em bóng xế tà.
Cỏ cây chen lá, đá chen hoa.
Chân đi trên con đường Thị Xã.
Thấp thoáng sơn khê chỉ mấy nhà.

Ngập ngừng ở giữa con phố quen.
Chẳng biết em ngủ chưa giờ này.
Anh dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Đôi mắt Pleiku biển hồ đầy"
 

Anh kể về góc nhỏ riêng tư, có những thứ trôi qua nhớ không nhiều
Em mặc màu áo mà anh yêu, lang thang đôi con phố trong chiều.

Thi thoảng ngân nga vài câu hát, hôm nay xanh trời mây thoáng bay
Khi đấy vai gầy và nhỏ bé, tay thì vẫn trắng như áng mây.

Đêm về lại viết câu thơ, mặc hết âu lo sự đời của tục thế
Hồi đó hai mươi, nên vẫn cứ hay mơ về những câu chuyện chẳng thực tế.

Có người thích cái Thu vàng lá rụng, có kẻ thích chớm nở đầu Xuân
Hôm ấy anh yêu cả bầu trời chỉ vì em cũng thích màu xanh.

Nâu cam vàng đỏ trên vai áo, in lại nắng chiều qua sắc mây
Hôm nay chỉ muốn thơ thẩn đâu đó, dòng nước buồn trôi hoa Bắp lay.
"Đã lâu chưa gọi nhau mỗi tối ..."
"Chúc em chìm trong cơn mộng hồng."
"Sao chỉ cứ thích nghe giọng em nói ?"
"Vì nó làm trái tim anh động lòng ..."

Có người họ đứng gọi tên anh, đằng sau ánh đèn vàng sương khói
Có được những thứ từng ước mơ, nhưng anh không có em trong đời.

Mình vô tư cùng với tháng ngày đẹp nhất, trăng vàng dưới phố say cùng say
Thôi trễ rồi anh về em nhé ! Gió theo lối gió, mây đường mây.
------------------------------------------------

Khẽ lướt qua em rồi nói đôi điều, vì đời là những giấc chiêm bao mà thôi.
Yêu đương ở trong nhân thế gian này thì cũng là hoa rơi hững hờ.
Tìm về ngày tháng đó có mấy khi ta thong dong trong chiều.
Tuổi trẻ nào đã nâng niu em trên màu áo anh yêu ?
Đời này dài lắm có mấy ai sẽ bầu bạn với mình ?
Như gió ngang qua lay lay nâng chiếc váy cô em bay bay.
Môi cho em nụ cười tay đưa em vào đời.
Và chân anh đã cùng đi với em.
Thấy phố núi rất hiền dòng sông trong đôi mắt em.
Rồi mình tan theo muôn trùng mây lang thang.

---------------------------------------------
Ngồi nhìn thành phố cho mình lớn lên, tất cả mọi thứ vẫn trong lành
Nhắm mắt mỉm cười và lại quên đi một vài chuyện cũ đã không thành.

Tháng ngày tuổi trẻ mà con sống, có những người huynh đệ đã đồng cam
Cũng từng nếm thành bại rồi trượt lối, rồi cũng từng say gối của hồng nhan.
Vài lần dạo bước quán xưa quen, vắng thưa, cho một ly đắng không đường
Đôi khi anh nhớ, nhưng mà thôi giấu đi, trở về lại với nhịp sống thông thường.
Thành quả là phải tự mình tìm trái, yêu đương là gì chẳng hình thái
Ai rồi cũng thế sẽ phải khác đi thôi ! Cảm ơn ngọt ngào từ tình ái.
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà, cỏ cây chen lá đá chen hoa
Chân đi trên con đường về Thị Xã, thấp thoáng sơn khê chỉ mấy nhà.
Ngập ngừng vào giữa con phố quen, chẳng biết em ngủ chưa giờ này
Anh đâu dám nhìn vào đôi mắt ấy ! Đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy

Trên trời chói sao đêm, lời nói trao em đành thông qua cơn say
Dẫu cho là hôm qua hôm nay, anh không thể nào ôm hoa trong tay.

Mẹ thì hay trách anh lửng lơ, hồn treo trên mây ngất tầng trời
Có thể sau này không còn gặp nữa, trong anh em đẹp nhất trần đời.
 
Sửa lần cuối:
Anh kể về góc nhỏ riêng tư, có những thứ trôi qua nhớ không nhiều
Em mặc màu áo mà anh yêu, lang thang đôi con phố trong chiều.

Thi thoảng ngân nga vài câu hát, hôm nay xanh trời mây thoáng bay
Khi đấy vai gầy và nhỏ bé, tay thì vẫn trắng như áng mây.

Đêm về lại viết câu thơ, mặc hết âu lo sự đời của tục thế
Hồi đó hai mươi, nên vẫn cứ hay mơ về những câu chuyện chẳng thực tế.

Có người thích cái Thu vàng lá rụng, có kẻ thích cái chớm nở đầu Xuân
Hôm ấy anh yêu cả bầu trời chỉ vì em cũng thích màu xanh.

Nâu cam vàng đỏ trên vai áo, in lại nắng chiều qua sắc mây
Hôm nay chỉ muốn thơ thẩn đâu đó, dòng nước buồn trôi hoa Bắp lay.
"Đã lâu chưa gọi nhau mỗi tối ..."
"Chúc em chìm trong cơn mộng hồng."
"Sao chỉ cứ thích nghe giọng em nói ?"
"Vì nó làm trái tim anh động lòng ..."

Có người họ đứng gọi tên anh, đằng sau ánh đèn vàng sương khói
Có được những thứ từng ước mơ, nhưng anh không có em trong đời.

Mình vô tư cùng với tháng ngày đẹp nhất, trăng vàng dưới phố say cùng say
Thôi trễ rồi anh về em nhé ! Gió theo lối gió, mây đường mây.
---------------------------------------------------------------

Khẽ lướt qua em rồi nói đôi điều, vì đời là những giấc chiêm bao mà thôi.
Yêu đương ở trong nhân thế gian này thì cũng là hoa rơi hững hờ.
Tìm về ngày tháng đó có mấy khi ta thong dong trong chiều.
Tuổi trẻ nào đã nâng niu em trên màu áo anh yêu ?
Đời này dài lắm có mấy ai sẽ bầu bạn với mình ?
Như gió ngang qua lay lay nâng chiếc váy cô em bay bay.
Môi cho em nụ cười tay đưa em vào đời.
Và chân anh đã cùng đi với em.
Thấy phố núi rất hiền dòng sông trong đôi mắt em.
Rồi mình tan theo muôn trùng mây lang thang.

-----------------------------------------------------------
Ngồi nhìn thành phố cho mình lớn lên, tất cả mọi thứ vẫn trong lành
Nhắm mắt mỉm cười và lại quên đi một vài chuyện cũ đã không thành.

Tháng ngày tuổi trẻ mà con sống, có những người huynh đệ đã đồng cam
Cũng từng nếm thành bại rồi trượt lối, rồi cũng từng say gối của hồng nhan.
Vài lần dạo bước quán xưa quen, vắng thưa, cho một ly đắng không đường
Đôi khi anh nhớ, nhưng mà thôi giấu đi, trở về lại với nhịp sống thông thường.
Thành quả là phải tự mình tìm trái, yêu đương là gì chẳng hình thái
Ai rồi cũng thế sẽ phải khác đi thôi ! Cảm ơn ngọt ngào từ tình ái.
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà, cỏ cây chen lá đá chen hoa
Chân đi trên con đường về Thị Xã, thấp thoáng sơn khê chỉ mấy nhà.
Ngập ngừng vào giữa con phố quen, chẳng biết em ngủ chưa giờ này
Anh đâu dám nhìn vào đôi mắt ấy ! Đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy

Trên trời chói sao đêm, lời nói trao em đành thông qua cơn say
Dẫu cho là hôm qua hôm nay, anh không thể nào ôm hoa trong tay.

Mẹ thì hay trách anh lửng lơ, hồn treo trên mây ngất tầng trời
Có thể sau này không còn gặp nữa, trong anh em đẹp nhất trần đời.
Rảnh thì cọp luôn bài Tầm Đông của MC12 đi bạng êi ^_^
 
Mắt biếc em chả nhìn thấy anh
Mắt biếc chỉ nghĩ về khoảng trời
Trong phút giây đó thì em vẫn môi cười nhưng tim anh tan từng mảng rồi
Nếu xem như đây chỉ là phút mơ mộng anh sẽ nguyện mơ cả nghìn lần
Cho anh được thấy bờ môi em cười khi đó anh biết là tình gần
TeA rap bài này nghe mà suy quá. Ngạn ơi là Ngạn, Ngạn mà rap được như này thì Hà Lan bỏ theo Dũng làm chi Nfnksnx
Mấy độ rêu tàn trên lối vắng
Phố mình một mình tiễn Ta đi
Câu Kinh vụn vỡ thành VÔ VỊ
Em tiếc nuối gì một trường thơ ?

Mấy độ Ta ngồi bên quán nhỏ
Cốt chờ em sang kể chuyện đời
Giáo đường ăn năn lời sám hối
Niên cuối; Khởi đầu; Mùa cách xa.

Mấy độ Thu mòn nơi cuống lá
Xuân thì bong tróc mấy lọn mây
Tây Nguyên nồng nàn mùi có cháy
Ven đường Tùng Bách nhắc tình nhân.

Mấy độ sương mù vây thị trấn
Hoa Cà trắng muốt dọc triền xanh
Thơ Ta ngôn từ buồn đặc quánh
Bởi lẽ người đời chẳng bán vui.

Hàng quán chợ đời nỏ bán vui !
 
Back
Top Bottom