[ REUP ] Chuyện MMO - Những người đâm cc chùa đời đầu Review - Nhật ký trong trại

P20 – yêu lại từ đầu.

Anh em có ngày đầu tiên đi làm bình thường như thế nào? Mình thì đang viết tiếp những phần sau, rồi edit lại những phần trước, sẽ thêm một vài chi tiết, chuyển hết mấy cái tên nhân vật thành tên đầy đủ cho mọi người dễ tưởng tượng, và thêm một vài câu chuyện vụn vặt vào đó, khi nào xong sẽ đóng thành ebook gửi tặng các bạn, mong rằng mọi người sẽ ủng hộ. Hôm nay, mời mọi người nghe giọng hát của người yêu cũ mình nhé

Chính ra người mà mình chơi khá hợp là ông S “mặt ma”, chả hiểu ai đặt tên cho ông anh cái tên này, nó chẳng hợp gì với cái vẻ bề ngoài của ông anh cả, đẹp trai, men lỳ với quả râu quai nón, đầu óc thông minh và có chút hài hước. Nhà ở bên Quảng Ninh. Ông anh bị bắt trong 1 lần dấn thân sang nghề ship pháo từ bên Trung Quốc về, ăn quả án 3 năm. Do thông minh, cũng như cẩn thận lại biết tính toán nên ông anh là chân đi chợ của cả Quẫy mấy chục miệng ăn, không những quản lý chỗ tiền đi chợ trên sổ sách lưu ký, mà còn phải quản lý một đống tiền mặt, vì ở trại có những thứ ko thể mua bằng sổ được, bọn mình sẽ nhờ dân làng quanh đó đi mua hộ, và tất nhiên là phải trả bằng tiền mặt. Thế nên, ở trại mọi người luôn tìm những cách giấu tiền độc đáo. Có người thì chôn dưới gốc cây, nhét vào trong ruột gối, quấn rồi nhét vào trong một điếu thuốc giả….v..v.. lâu lâu, tự dưng bới 1 chỗ nào ra mà thấy có tiền ở trong đó, thì nó cũng ko phải là chuyện gì quá lạ. Ông anh chơi hợp với mình vì ông anh cũng có khá nhiều sở thích tương đồng với mình, biết code web, giỏi vi tính, có sở thích xem những seri film giống mình, và cái chính là rất giỏi tiếng anh. Vì có lẽ mình ngu tiếng anh từ bé, nên những người giỏi tiếng anh mình rất chi là nể phục họ

Tiếp tục về chuyện em người yêu mình. Sau khoảng 1 tháng nói chuyện, thì em có vẻ bắt đầu xiêu lòng. Và cuối cùng em cũng đồng ý quay lại với mình. Vâng, có lẽ lúc ấy, mình nghĩ rằng mấy năm ngày nào cũng nhớ nhung về em ko hề vô ích, cuối cùng, cái câu em yêu anh nó cũng được thốt ra, mình vẫn nhớ ngày xưa em bảo thích mình, lúc ấy mình đang tắm, lúc ấy mình ko tin vào mắt mình là mình đang đọc được những dòng chữ ấy, mình phải dụi mắt vài lần, và may là ko sướng đến độ quên mặc quần áo để chạy ra ngoài khoe, vì hôm đấy phòng trọ mình khá đông người cả nam và nữ. Và lần này cũng thế, nếu ko ở trong trại chắc mình hét lên rồi chạy lên nhà ôm từng người luôn ý… và mình bắt đầu nghĩ cách, để được nói chuyện với em lâu hơn nữa.
Buồng mình có 2 chiếc điện thoại, 1 là của anh T “ trưởng buồng” rồi, cái còn lại để cả phòng dùng chung nhưng thực ra toàn mình với anh M “béo” dùng là chính. Ông anh cũng đam mê với bộ môn gái gú nên cũng hay đi tâm sự với gái, còn lại là thời gian cho mấy anh em trong buồng mượn gọi về tâm sự với gia đình, dặn dò hẹn ngày lên thăm gặp, hay là bảo người nhà mua hộ món gì đó để làm liên hoan. Cuối cùng sau khi suy nghĩ và tính toán. Mình quyết định chơi bài, tối mình đi ngủ sớm, ăn xong lên giường nằm chém gió với ông anh S “mặt ma” đến tầm 9 giờ thì mắc màn, rồi tắt điện xem phim thì mình đi ngủ, đêm khi mọi người đi ngủ, ông anh M “béo” chém gió xong xuôi thì mình vác máy xuống nhà vệ sinh tâm sự với em. Và em nói muốn lên thăm mình.
Đó là một buổi sáng chủ nhật, đúng lúc thằng bạn thân mình đang du học bên Anh về nước chơi, bố mẹ mình đưa thằng bạn với em lên thăm mình. Em lúc đầu ngồi phía ngoài, nhưng mọi người nháy mắt chỉ chỗ cho em vào trõng chừa 1 chỗ trống cho mình ngồi vào. Mình bước đến và ngồi cạnh em, đối diện bố mẹ và thằng bạn.
Suốt buổi nói chuyện, mình cầm chặt tay em, cứ nghĩ nếu bỏ ra, sợ em sẽ chạy mất. Em cứ bẽn lẽn nhìn bố mẹ mình rồi lại cúi xuống nhìn tay mình cầm chặt vào tay em. Em có vẻ xấu hổ, nên chả nói chuyện gì nhiều với mình, mà thực ra thì 2 đứa cũng ngồi nói chuyện với nhau suốt ngày rồi còn gì? Nhân lúc mọi người đang mải câu chuyện mình ghé sát vào tai em và nói rằng: Anh nhớ em đến chết mất! Mặt em đỏ lừ lên, tay nắm chặt tay mình rồi cúi gằm mặt xuống. Tin người yêu mình lên thăm nó đi nhanh như một cơn gió, cứ vài phút lại có 1 – 2 thằng lượn qua lấy cớ là lên căn tin mua đồ nhưng thực ra là để xem mặt em. Hơn 1 tiếng sau, mình ra tận cổng đưa mọi người về, thằng bạn mình nhìn rồi bảo ôm nhau đi rồi về, em lại xấu hổ, cúi xuống rồi bảo lý nhí rằng, em sẽ thu xếp lên thăm anh.
Hôm ấy mình vui lắm, đi vào khu ai cũng hỏi, anh M “béo” còn bảo mình rằng mày chẳng bảo trước để anh em chuẩn bị ra nói chuyện cho vui, mình bảo để dịp khác, bởi vì em người yêu mình cũng có lần giới thiệu con bạn của em cho ổng, nhưng cuối cùng nó nghe quả ổng đi trại vì chém người sợ quá nên chạy mất dép, được cái ổng vẫn rất quý em người yêu mình, luôn tìm cách để 2 đứa có thời gian tâm sự với nhau nhiều hơn.

Vì cái điện thoại khá lởm, nên mấy anh em bàn nhau mua điện thoại mới. Mình alo về nhà cho mấy thằng bạn cùng phòng trọ, bảo chúng nó mua cho 1 con điện thoại cảm ứng,thế là nó gửi về cho con lumia, Mình dặn dò kỹ lưỡng gia đình, bảo mua 1 thùng phở, rạch ra rồi bóc 1 gói, nhét đt với cái sạc vào trong gói mì mang lên cho mình. Vì ở chỗ mình khá thoải mái lại kiểm tra sơ sài, nên mình mang điện thoại vào ko khó gì. Ông anh T “béo” cũng được bạn gửi cho 1 chiếc lumia tương tự, tối hôm ấy mình hì hục cài đặt cho cả 2 con máy, sau đó đấu dây điện vào 2 cái sạc, ở trong nhà vệ sinh, chỗ cái bóng điện có một đoạn dây nỗi, khi bóc cái nhựa bảo vệ ra thì trong đó đoạn dây đã được chích 2 chỗ, rồi quấn 2 cái vòng nhỏ bằng đồng vào. Chúng tôi muốn sạc điện thoại trong buồng thì chỉ cần 2 đoạn dây điện đấu vào đầu sạc, rồi đầu kia làm 2 cái mắc, mắc 2 đầu vào 2 cái vòng đồng kia. Sáng sẽ dậy sớm thu lại và mang ra ngoài cất, Vì ở đây đập buồng nó theo nếp cả rồi, hằng tháng 1 lần, vào tầm khoảng 9 giờ sáng.

Lý thuyết là như thế, nhưng cuối cùng lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.
Hôm ấy là chủ nhật, bình thường cửa mở rất muộn, nhưng có 1 đội thầu được đi xây ở 1 nơi khá xa nên xe vào đón đi khá sớm, 6 giờ là mở cửa ra để đội ấy đi làm rồi. Hôm ấy cửa vừa mở, đội kia vừa đi được 2 phút thì lại tiếp tục mở cửa lần 2. Mấy đứa đang lẩm bẩm chắc là hôm nay lại lấy thêm người rồi, mấy đứa ngái ngủ trùm chăn lại hi vọng hôm nay mình ko phải là đứa bị tăng cường đi làm. Nhưng khi nghe thấy câu tất cả ra ngoài để khám buồng, thì lúc ấy tim mình gần như rớt cmn ra ngoài lồng ngực. Vì đơn giản là 2 cái điện thoại vẫn đang câu dây điện sạc ở nhà về sinh. Trong cái lúc mình còn đang lóng ngóng chưa biết xử lý ra sao thì ông anh M “béo” đã chạy xuống Nhà vệ sinh rồi mở cửa, đứng giả vờ kêu lên là mấy đứa đi vệ sinh nhanh ra cho cán bộ khám người. Lúc ấy mình mới hiểu ý chạy vội xuống theo. 2 anh em vội vã giật 2 chiếc điện thoại xuống rồi ông anh thả nó vào bồn cầu dội nước, nhưng nó ko đi, nhìn ra cái lỗ cống, ông anh lại moi nó lên rồi phi thẳng ra….
Cả lũ được lùa hết ra ngoài sân, các buồng vẫn còn đang ngáp ngủ. Trời mùa đông 6 giờ vẫn chưa sáng hẳn, ra ngoài ngồi xuống sân thì đứa nào cũng lạnh, cũng run cầm cập. Bắt đầu từng top, từng top 4 người 1 đứng lên khám người, máy quét kim loại rà ko sót một centimet nào. Khi tất cả đang tranh cãi về việc khám người ko kỹ, thì nghe tiếng bốp 1 cái, 1 chiếc điện thoại bị ai đó ném vào góc sân. Chắc lúc vào buồng lùa người ra ko kịp tẩu thoát, Ông đại đội trưởng cầm nó lên rồi quay ra chửi cả lũ như chém chả, nhưng ko bắt được ai nên cuối cùng cũng đành thôi. Mấy ông cán bộ ra đằng sau quay về ôm theo cả đống điện thoại, mình vẫn nhìn thấy rõ 2 cái máy buồng mình vẫn lõng thõng nước, 1 ông kêu sao ở đây toàn cho điện thoại đi bơi hết thế này.

Cả trại hôm đấy, hơn 80 người thì thu được tận 14 cái điện thoại. Nó tập trung nhiều ở buồng 4 – buồng có nhiều người chân chạy ngoài, chân bếp, chân căn tin. Hôm ấy mình còn được nghe kể, ở dưới bếp, có một ông anh thò tay ra cửa ném đt thì bị túm được, may sao giật được tay lại và trốn được nhanh nên ở ngoài chưa kịp nhìn rõ mặt, Hôm ấy chúng mình mất cả đống tiền để mời đống cán bộ ra đập buồng ăn sáng.

Cũng gần tết rồi, mình với ông anh M “béo” quyết định góp tiền vào, mỗi người 1 nửa 2 anh em sắm thêm 1 con điện thoại để chơi tết.

Nếu bạn đang hỏi đi tù ở đâu sướng, thì mình cũng xin khẳng định luôn là chỗ mình là 1 trong những chỗ gần như sướng nhất trong số các trại rồi, đơn giản là nó khá thoáng về mọi mặt và đồ thì cực kỳ rẻ. Ở buồng bây giờ ko còn thiết quân luật như ngày xưa nữa, mình và ông M “béo” đã phá nát cái kỷ luật của buồng. Ngày trước sáng mọi người phải dậy hết, thì nay mọi người dậy đánh răng xong nằm gọn vào một chỗ cho mấy anh em ăn sáng, còn mấy người ngủ thì cứ ngủ cho đến lúc mở cửa xuất đội thì mới dậy. Mình sang đây thì cũng ôm luôn cái điều khiển, bắt đầu hết thời sự là bật linh tinh beng các kênh lên xem có gì hay thì xem. Ngày xưa 10 giờ tắt tivi đi ngủ, còn giờ thì cứ xem phim, cuối tuần thì xem thâu đêm cũng được, miễn là mở tiếng nhỏ để ko ảnh hưởng đến những người đi ngủ. Ngày xưa buồng ko ăn uống nhậu nhẹt bia rượu, chỉ có dịp thì bày 1 chút kẹo rồi mọi người pha chè uống nước nói chuyện 15 -20 phút chung nhau, còn bây giờ thì 2 tuần 1 bữa liên hoan lớn cả buồng, còn tuần nào thì mâm nào cũng phải có 1 – 2 bữa liên hoan. Chúng mình đều vào dân để mua đồ, từ gà, vịt ngan ngỗng. Còn thích ăn chó, thì lại gọi điện về quê, sẽ có người mang lên 1 con chó khoảng 15kg là đủ làm các món cho 1 buồng 20 người bù khú. Rượu, bia thì mang vào đầy… Tối là vác theo bếp dầu vào, vừa đun lại 1 số món cho nóng hay ăn lẩu, có những hôm nhậu đến 10 giờ chưa tàn cuộc.
Chưa bao giờ mình dám nghĩ, đi tù nó lại vui như thế này.

Ấy vậy mà so với tết, nó vẫn chả là cái gì cả.

Chúng mình phải làm đến ngày 29 tết, chiều 29 là dọn dẹp nhà xưởng và khu nhà ở để chuẩn bị cho tết, 30 là hạn cuối cùng để các gia đình lên thăm nuôi tiếp tế đồ tết. Nhưng 27 âm là đã cho bọn mình mang theo loa đài vào buồng rồi, và đến mùng 6 bọn mình mới lại mang ra. Buồng chả to nhưng loa thì ko hề bé, kèm theo 1 cái đầu đĩa và vô số đĩa nhạc người mẫu đến DJ, và 1 tá đĩa phim đủ để xem nhoè những ngày tết.
Tối ngày 29 thường sẽ đập buồng, có thể là cán bộ ở ngay đây vào kiểm tra qua loa, hoặc cũng có thể là trong ca ra kiểm tra nhưng ít, rồi từ hôm sau đến ngoài rằm, sẽ chả có 1 cuộc kiểm tra nào hết. Vì thế ngày 30, bọn mình thi nhau mang đồ vào, từ bia đến rượu, đó là những thứ cần thiết. Bia sẽ được xếp 2 -3 két ngay dưới cửa sổ, đúng đêm giao thừa đến 3 ngày tết, cứ ai đi qua là ông trưởng buồng lại kéo vô chỗ cửa sổ bật lon bia lên cụng nhau chúc tết, từ mấy ông cán bộ đến mấy lão phạm nhân tự giác, bếp hay căn tin. Nhạc nhẽo thì ko hề dứt từ đêm 30 đến ngày mùng 3 tết, nó chỉ tắt nhỏ khi cả buồng kiệt sức nằm ngủ mà thôi,
Ngày tết, mọi người cũng tranh thủ mang thêm điện thoại vào, mình cũng được dúi cho 1 cái đen trắng để tiện gọi về nhà, vì tết ai cũng có nhu cầu dùng nhiều, nên bình thường buồng chỉ có 2 chiếc, đợt này được phép của anh trưởng buồng, mọi người cầm vào tổng cộng đến 7 chiếc điện thoại liền. Mấy ông uống say, lắm lúc vừa đi vừa nói nhảm, đt túi quần thì rung bần bật, nhưng tết nên cán bộ ko nhắc.
Mùng 1 tết theo truyền thống sẽ tổ chức kéo co
Có 3 hộp quà ở trong trại chính chuyển ra, để chia cho 3 top nhất nhì 3, chia làm 3 buồng đấu với nhau. Nhưng chúng mình đều có kèo ngoài năm nào cũng thế. 2 triệu cho đội nhất. Năm nay đội buồng mình thắng tuyệt đối, ko phải vì thể lực hơn, mà chắc tại vì kéo đều kỹ thuật hơn, chứ buồng nào cũng toàn mấy ông lao động to như con tịnh ấy. 2 triệu, cả buồng hôm rằm lại làm được 1 bữa thịt chó no nê miễn phí.
Năm nay trại cho bọn mình khá nhiều tiền, cả trại được 8 đội trên hơn 5 chục đội được thưởng, thì ngoài chỗ mình có 2 đội thì đều được thưởng cả 2, mỗi đội 2 triệu, ngoài ra những phạm nhân cải tạo tốt sẽ được 200k vào sổ lưu ký, còn tự quản 2 đội thì sẽ được 300k. Số tiền thưởng 2 triệu mỗi đội được quy thành 2 con lợn ở trại mỗi con nặng gần tạ 2, trước tết và sau tết mỗi lần thịt một con chia đều cho đầu người.

Tết xong thì mọi thứ lại đâu vào đấy, nhưng riêng chuyện đập buồng thì ko?

Nó lại làm 1 phát sáng sớm, 5 giờ, mọi người bị lùa ra sân khi trời tối như mực, tuy lần này ko bị thu điện thoại nhưng nó lại được nằm gọn dưới đáy 1 thùng nước. Và kết cục vẫn phải mua điện thoại mới. Vì đang mải mê tâm sự với em người yêu, bẵng đi mấy ngày ko được nói chuyện cũng đã phát rồ cả người rồi. Mình trong thời gian chờ nhà mang máy lên thì chỉ tranh thủ gọi cho em thông báo bị mất máy, vài hôm nữa sẽ liên lạc lại. đợt này quyết tâm mua con android, chứ mấy con winphone đã lởm còn chậm, chạy toàn bị thoát ứng dụng vì tràn Ram. Cuối cùng mua được con Lenovo ghẻ, nhưng dùng nó vẫn phê hơn. Em nhắn tin bảo rằng muốn được lên thăm mình. Mình bốc điện thoại gọi ngay cho bà chị ở quê.
Bà chị mình thực ra là cô giáo cũ của em, chính vào năm em học xong lớp 10, bà chị xin phép cho em lên HN chơi, rồi ghé qua ở nhà mình mấy hôm và cố tình dúi em cho mình. Năm ấy, em ngây thơ, trong sáng biết bao. Mình xin được số đt và nhắn tin cho em. Và chả lâu sau đó thì 2 đứa yêu nhau.
Bà chị phóng xe lên nhà mình lấy sổ rồi hẹn nhau 2 chị em cùng đi, đó là 1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mình ăn mặc thật đẹp với bộ quần áo Juventus thơm nức mùi comfort, mình đi ra gặp em, bà chị mình tìm cách lảng lên căn tin ngồi chơi. Trưa hôm đó, mình nhét cho ông quản giáo 200k để xin phép được buổi trưa ở ngoài ngồi ăn trưa với em.
Trưa bữa trưa chỉ là mấy cái bánh mì kèm theo ít chả, nhưng chả hiểu sao nó là 1 trong những bữa trưa ngon đến thế, và, sau hơn 3 năm rưỡi xa cách, cuối cùng mình cũng lần đầu tiên được ôm em vào lòng.
 
P21 – Gặp gỡ.

Lần đầu tiên gặp em, đó là 1 buổi chiều mùa hè năm 2010.
Mình vẫn nhớ ngày hôm ấy, vì hôm đó mình nghe em háo hức bảo rằng đêm nay em sẽ cố thức để được nhìn thấy sao băng rơi, các tờ báo trên mạng đồng loạt đưa tin đêm hôm ấy sẽ có mưa sao băng lớn nhất trong năm, duy chỉ không nói rằng đêm hôm ấy HN mây mù giăng kín trời
Mấy hôm trước bà chị bảo có việc dẫn theo 1 -2 đứa học sinh lên HN, có thể qua chỗ mình ngủ được không. Nghe vậy hôm đó mình ngay lập tức dọn dẹp lại phòng vì nó nhìn trông khá là tởm, mấy thằng sinh viên lại chưa có người yêu ở với nhau nên phòng bẩn và bày bừa là điều quá dễ hiểu. Mình ra tận bến xe bus để đón chị, ko phải vì chị ko biết nhà mà vì đơn giản là để sớm nhìn mặt 2 em hơn một xíu. Trên đường về phòng mình có ghé qua quán nước mua vội cho mấy chị em vài cái bánh mì, nhưng có lẽ đi nhiều nên mệt, mọi người ăn có vẻ không ngon miệng cho lắm. Năm ấy, em học vừa xong lớp 10. Em là lứa học sinh đầu tiên của bà chị họ mình, bà chị cực kỳ quý mình vì 2 chị em đã khá hợp tính từ nhỏ. Chị luôn bảo rằng có em nào xinh ở lớp thì chị sẽ giới thiệu cho nếu như mình thích.
Lần đầu tiên, thực ra gặp em mình cũng ko ấn tượng nhiều lắm, vì hồi đó mình thật sự nhát gái, nhát kinh khủng luôn ấy. Mình bắt chuyện với các em mỗi người 1 câu, xong rồi quay lại chỗ máy tính chơi game, kệ cho 2 em ngồi tỉ tê tâm sự với nhau, mình vừa chơi game vừa hóng, lâu lâu quay lại ngó em 1 cái. Mình vẫn nhớ hôm ấy em mặc quần âu với chiếc áo sơ mi trắng cổ bèo, mái tóc dài ngang lưng buộc lên khá ấn tượng. Phòng mình hôm đó 1 đứa về quê, còn 2 anh em phải nhường chỗ ngủ cho 3 chị em nằm trên một cái phản lớn, nếu dồn vào chắc 5 người ôm nhau vẫn ngủ tốt ( đấy là mình nghĩ thế chứ nói ra chắc ăn phát tát rồi ) – mình với thằng bạn lau sạch phía sàn nhà bên cạnh để nằm. Mình vẫn nhớ, khi nghe tin ngủ ở đây, em và đứa bạn bới đống chăn ra, rồi 2 đứa ngửi ngửi xong nhăn mặt lại. Ừm vì cái chăn đó đúng là tận mấy tháng ko giặt rồi, mà mình thì toàn để gác chân nên có chút mùi là khá bình thường.
Đêm hôm ấy, mình nằm cạnh chiếc phản, 3 người nằm quay đầu về phía mình, đầu mình ngay cạnh đầu em, và đó là 1 đêm thật khó ngủ…….
***
Lần đầu 2 đứa hẹn nhau, đó là tại nhà bà chị mình.
Nó diễn ra vào sau hơn 1 tháng kể từ ngày em lên HN chơi, cái lúc mà em vừa đồng ý làm người yêu mình. Hôm ấy, mình rủ theo 1 thằng bạn bên Gia Lâm về dưới quê mình, bắt xe bus đi gần 100km – đây cũng là lần đầu tiên trong đời mình xuống dưới nhà bác mình, mình nói dối là 2 thằng đi có việc qua đây tiện ghé vào thăm bác, đúng là thằng cháu bất hiếu, bao nhiêu năm ko qua nhà bác bây giờ tự dưng lò dò về, hoá ra cũng vì gái.
2 thằng ngồi chờ em ở cổng trường, giữa tiết, em chạy vội ra cổng bảo còn 1 tiết nữa thì em về, mình với thằng kia lại vào quán nét ngồi chơi. 1 tiếng sau, 2 thằng, cùng bà chị và em ngồi yên vị trong quán nước, bỗng mình nảy ra ý định bảo bà chị kéo em về nhà ăn cơm. Chị cầm điện thoại gọi ngay cho dì của em xin phép, đó là lần đầu tiên kể từ ngày 2 đứa tỏ tình với nhau gặp nhau, mình cố tình đi bộ thật chậm để 2 đứa có chút thời gian riêng tư tâm sự với nhau nhiều hơn, đến nhà bác thì cơm nước đã dọn ra sẵn rồi, mấy đứa rửa mặt rồi ngồi vào ăn. Lúc ấy, mình mới phát hiện ra là em ăn khá ít, chưa đầy 1 bát cơm. Quả thật cái thời gian ấy mình chả hiểu sao chứ ngoài mấy câu sáo rỗng với gái mình chả biết chém cái gì, cứ luôn mồm bảo nhắc em là phải ăn nhiều vào, chứ cứ ăn uống như này nhìn xót lắm.
Ăn xong mọi người đều lảng đi chỗ khác cho mình với em có không gian riêng. Em bảo mệt, mình bảo dựa vào vai anh này, em quay sang ngả đầu vào vai, mình run run tay quàng qua eo em ( chả hiểu sao đợt ấy nhát thế ). 2 đứa đang ôm nhau rất chi là tình cảm thì tự dưng có 1 bà cô ngó đầu vào nói oang oang – Thằng Q đâu rồi, ra xem cái mặt nào – bao năm rồi ko gặp. Quả thật dù được giới thiệu nhưng mà ở quê do dây mơ rễ má nhiều, nên cuối cùng mình cũng chẳng nhớ bà cô là ai, chỉ mỗi tội bị bắt gặp đang ôm gái, nên cả 2 đứa cùng hơi ngượng. Gần 2 giờ, em lại phải đi học. Mình đi bộ cùng em ra trường, trên đường đi, mình mạnh dạn nắm lấy tay em, vừa sung sướng lại vừa xấu hổ vì bao nhiêu người nhìn, chả biết lúc ấy mình nghĩ gì nhưng quả thật giờ nghĩ lại thấy sến vô cùng.
Trở về hiện tại
….1 tháng sau đó, mình lại gặp em. Đó là 1 buổi gặp thật sự đáng nhớ!
Buồng thăm gặp chỗ mình có 2 phòng để dành cho vợ chồng gặp nhau, nó có cửa chính mở ra ngay sau 1 hàng ghế của buồng thăm gặp mà mình đang ngồi. Nếu có đông người đăng ký thì mỗi lần sẽ được 2 tiếng, còn nếu như ko có ai thì có thể gặp từ trưa đến chiều luôn. Ở đây, mỗi lần ai đi gặp vợ thì cả trại đều biết, đầu tiên là mấy ông có vợ cũng bàn nhau chia tuần, để đỡ trùng nhau cho thời gian thăm gặp được thoải mái nhất, và ông nào đi thăm gặp đều vác theo một hành trang không khác gì nhau, 1 cái xô kèm theo gáo. 1 cái chiếu cuộn vào đống chăn và 2 cái gối. Ra đến đó là các ông phải khệ nệ đi xách nước để vào còn có cái mà rửa ráy. Sau này, khi không có đặc xá, mấy anh em có vợ hùn tiền vào để sửa sang lại khu thăm gặp, lát lại đá hoa, mắc vòi nước vào và mua thau chậu, sau này đỡ phải khệ nệ đi xách từng xô nước.
Mình và em ngồi cạnh nhau trước 1 cái cửa, trưa hôm ấy cuộc nói chuyện của 2 đứa lâu lâu lại bị gián đoạn bởi những tiếng huỳnh huỵch ở trong phòng, cả 2 đứa nhìn nhau cười, mấy ông cán bộ thì đi ăn trưa, mình chạy ra cửa ngó, khi yên tâm các ông đang ăn ở dưới phòng thì mình chạy lại, ôm em rồi nhè nhẹ đặt lên môi em 1 nụ hôn vội vã, em nhìn mình cười bảo hôn như này thì đêm về có mất ngủ ko?
Nó là 1 buổi trưa vô cùng đáng nhớ với mình, em cứ ngồi đấy cho mình ôm thật chặt, hít hà mãi cái hương thơm của em, cái mùi hương mà bao nhiêu năm rồi mình chẳng thể nào quên, em cứ tủm tỉm cười rồi vén nhẹ mái tóc, kéo má mình vào cạnh má em.
Hôm ấy, em mang theo quà cho mình, 1 cái túi nhỏ. Về buồng mở ra thì thấy trong đó có mấy món quà, một chiếc hộp nhỏ hình trái tim, một lọ kẹo, một chiếc áo thun không cổ và một chiếc móc chìa khoá, phía dưới là 1 bức thư mà trong đó, em gọi mình theo các gọi thân mật Vợ - Chồng, và đặc biệt hơn, là có 1 bức hình của em chụp lúc em mới vào cấp 3. Đó là những thứ, mà cho đến tận bây giờ mình vẫn giữ gìn rất cẩn thận, lúc nào mình cũng để nó ở một góc thật trang trọng trong nhà.
Ai cũng nhận xét là mình giỏi chịu đựng, mùa đông rét như thế, vậy mà từ 12h đêm đến 3 giờ sáng mình vẫn quần đùi áo cộc ngồi nhắn tin nói chuyện với em. Mình bắt đầu làm quen với Zalo để có thể chat với nhau dễ hơn, em rảnh hay hát rồi gửi cho mình nghe – 2 đứa cứ mãi vẽ ra cái viễn cảnh tương lai hạnh phúc ở phía trước. Dẫu biết rằng phía trước sẽ thật sự là khó khăn. Vì cái giờ giấc như vậy, sáng ra xưởng là mình bắt đầu toàn ngủ gật. Mùa đông làm từ 6 giờ thì đến 7 giờ chắc mới tỉnh ngủ, ngồi cứ 1 lúc lại ngủ, đến khi thấy rằng không ổn, tăm bắt đầu kẹt, máy rồ rồ lên thì mới giật mình tỉnh, thế nhưng được vài phút thì đâu lại hoàn đấy… Lâu lâu, phải làm 1 – 2 vòng quanh sân trại rồi vào rửa mặt, gió lạnh nó tạt thẳng vào mặt, lúc ấy mới thực sự tỉnh. Do cái thói quen ở trên tạm giam, mùa đông mình vẫn ăn mặc toàn quần đùi áo cộc. Nếu như nhiệt độ ko dưới 13 độ thì ngày nào mọi người cũng thấy rằng, cứ về buồng là mình diện combo quần đùi xanh bộ đội – áo tít cô trắng. Đợt này, trại đã thoải mái hơn, vài đứa như mình đã bắt đầu được tập tạ, mình cũng bắt đầu ra tập toẹ vài cái quả tạ bé bé cho nó nóng người rồi ra giếng dội nước lạnh. Vì ngày nào cũng tắm nên đâm ra thành quen, nhớ những lúc 8-9 độ, mưa phùn gió bấc, dội 1 gáo nước ở bể vào người là cái quai hàm cảm giác cứng ngắc luôn, nước vào người đến đâu là bốc khói nghi ngút đến đó, nhưng vẫn cố, đến khi tắm xong bơm nước máy lên tráng người thì nước ấy lại ấm vô cùng. Cứ tắm mặc quần áo xong là dù ngoài trời có như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ thấy ấm ấm trong người. Có lẽ vì duy trì thói quen như vậy mà 3 năm cải tạo, mình chỉ nghỉ duy nhất 1 lần tầm khoảng 2 tiếng buổi sáng một hôm vì quá đau đầu, ốm cũng vài lần, nhưng vẫn đi làm, vẫn thể dục ổn.
Đợt này mọi người ở trại bắt đầu đông lên, nhưng lại thoáng hơn khá nhiều, mọi người bắt đầu đổ dồn ra tập thể dục thể thao đông như hội, bên trong sân khuôn viên mọi người tập tạ ở 1 góc, còn lại nhường sân cho mọi người đá bóng, bên ngoài khu là sân bóng chuyền, được sửa sang kẻ vạch lại, mọi người rủ được cả mấy ông cán bộ chia đội đánh vài trận trước khi khoá buồng rồi kết thúc bên nào thua sẽ chiêu đãi 2 đội uống nước, vui thì cũng vui thật nhưng một tháng mỗi người mất đến tiền triệu mua nước thì cũng ko hề ít, nhưng so với các trại khác thì ở đây chỉ thuộc dạng muỗi đốt inox. Được cái dạo này, cái tiếng trại chỗ này cải tạo thoáng nên nhiều người có điều kiện cũng móc nối các mối quan hệ để xin ra nhiều, có những ông hôm nào cao hứng nên mua nước mời cả trại uống. Mình đang nằm xem tivi trong buồng cũng được mấy thằng mang nước vào tận buồng đưa cho.
Vẫn nhớ mới 1 năm trước thôi, trại vẫn khét mù, ai đi lại cũng phải nhẹ nhàng, thì đến bây giờ mọi người thoải mái đứng nói chuyện với nhau, tối xin cán bộ đừng cúp điện ti vi sớm để đêm mọi người cùng nấu cháo xem bóng đá một cách nhẹ nhàng. Ở buồng mình bọn mình vẫn duy trì một số trật tự nhất định, vẫn chỉ 2 cái điện thoại, ko đánh bạc ăn tiền trừ việc có thể một buổi tối cá nhau 1 -2 con vịt, ko để mọi người sa lầy vào bài bạc, và lúc nào cũng nói không với mai thuý.
Hè bắt đầu vào những ngày nắng nóng, nhờ chút quan hệ nên bọn mình xin thêm được 2 cái quạt vào buồng, với mình ở 2 cái mùa hè tạm giam ko quạt, thì bây giờ 4 -5 người chung 1 cái quạt cũng vẫn còn sướng chán, nhưng với mọi người thì nó vẫn là khá khó khăn. Nhờ ông anh T “béo” đứng ra xin, bọn mình mang thêm được 2 cái quạt vào lắp, đêm hôm ấy mát hơn và dễ ngủ hơn hẳn.
Ấy thế mà, có một lần mất điện đến 3 hôm.
Hôm ấy ở làng bên, có một vụ giết người rồi vứt xác ra ngoài bãi, hôm sau khi mọi người tụ tập để xem công an điều tra, thì 1 người do bất cẩn vướng vào cái đường điện cũng gọi là xuống cấp quá nghiêm trọng, thế nên bị giật rồi chết luôn, bên điện lực phải mất đến 3 ngày để nâng cấp lại đường dây, còn bọn mình, thì có đến 3 ngày chỉ ăn rồi đi xách nước. 2 cái giếng khoan, với cái bơm tay hoạt động cả ngày, rồi cả lũ xách nước đi gần 1 trăm mét để đổ nước đầy bể cán bộ, sau đó đổ nước vào buồng sinh hoạt, rồi nước vào bể to để tắm, mỗi đứa thay phiên nhau bơm tầm 30 phút là tay to như cái phích rồi. Tối hôm ấy, bọn mình được ăn cơm ngoài sân, 7 giờ vẫn chưa phải đóng cửa, cả lũ mang nến ra ngoài sân đốt và giải chiếu ăn, trăng rằm sáng trưng làm mình lại nhớ đến những đêm trung thu ngày bé, cả lũ lên trần nhà 1 đứa ở phố ngồi phá cỗ đón chị hằng. Lúc ấy, chưa bao giờ thấy rằng, cái mặt trại này nó lại bình yên và êm đềm đến thế.
Ở cái đội hương, mình cũng nhớ 1 kỷ niệm mà chả thể nào quên được, cũng cùng đợt mất điện đó, bên mình bị dính 1 lô hàng hương ko cháy, có lẽ bên nguyên liệu cung cấp có vấn đề, gần 200 thùng hương quay trở lại để xử lý. Sau một hồi bàn bạc thì quyết định giải quyết theo hướng là mua 10kg chất cháy về, hoà với nước rồi nhúng hương vào, sau đó phơi nắng cho khô. Mọi chuyện khá ổn, xe ô tô to chỉ chờ để bốc hàng lên để đi đóng công. Nào ngờ đâu, khi trưa mọi người đang ngủ say thì mưa to.
Cơn mưa đến khá bất chợt, khi cán bộ chạy vào mở cửa để chúng tôi đi ra, thì gần như toàn bộ số hương trên đã ướt sũng, và cái chính là cũng chả còn nắng để mà phơi. Cuối cùng, chúng mình phải phơi hương khắp trại, những chỗ nào có chỗ trống đều phơi hết, từ nhà xưởng, nhà kho, nhà thăm gặp, buồng hạnh phúc… Và 3 ngày liền được ăn với ngồi chơi.
 
P22 – đặc xá

Đầu tháng 7 chúng mình nghe tin đặc xá.
Lần đặc xá trước đó là vào năm 2013, khi đó trại đang có gần 90 người thì sau khi đặc xá xong còn chưa tới 40, những người còn lại đa phần là chưa đủ điều kiện, chỉ 1 số ít cá biệt thì ko thuộc diện được xét duyệt đặc xá. Theo luật, thì những người được và diên đặc xá nó cũng gần giống với các điều kiện như lúc xét duyệt giảm án, đó là những người phạm tội lần đầu ( tiền án 1 ) và ko phải án chính trị hay một số án mà thông tư hướng dẫn hằng năm nó loại trừ ra (có những năm cướp có tổ chức, hoặc có năm trộm cắp có tổ chức, ma tuý có tổ chức thì ko được hưởng đặc xá), chấp hành đủ 1/3 thời hạn án phạt, đủ kỳ - quý cải tạo từ khá tốt theo yêu cầu, và phải đảm bảo thực hiện hết các nghĩa vụ dân sự ( bao gồm án phí, chi phí liên quan, khắc phục hậu quả kinh tế ….) khi đã đủ các điều kiện này thì sẽ được nộp hồ sơ xét duyệt.
Năm nay chắc sẽ đông hơn, vì còn nhiều người sót lại do năm ngoái không được hưởng đặc xá, mọi người tích cực nghe ngóng, chờ thông tư hướng dẫn, cán bộ cũng chắt lọc, rà soát trước xem những ai có khả năng được đặc xá và những ai sẽ phải ở lại, để sắp xếp lại một số vị trí trong trại để việc hoạt động của các nhà xưởng không bị gián đoạn.
Cả trại đi đến đâu cũng được nghe mọi người bàn tán về việc đặc xá, đoán già đoán non xem ai được về, ai phải ở lại, rồi họ nghĩ đến việc liên hoan, và ở buồng mình cũng vậy. Đến khi có thông tư hướng dẫn rồi, mọi người bắt đầu tổ chức liên hoan, cứ 1 tuần là lại có 2 người gọi người nhà mang đồ lên làm để tổ chức ăn uống tiệc tùng, cả buồng lúc nào cũng trong tình trạng thịt thà ngập mồm, bia uống suốt ngày. Trong trại chính mọi người cũng rất bận trong công tác rà soát phạm nhân, rồi phải tìm mọi cách trấn an những người ko thuộc diện được về,… Khá nhiều việc nên việc đập buồng gần như là ko có, nên ngoài chỗ chúng mình khá là thoải mái.

Về phần anh T “béo” và M “béo” thì đang tính toán để đưa mình lên.
Đầu tiên là quan hệ với cán bộ, mình được đề xuất là người sẽ phục vụ thầy Đ. Thầy Đ là trực trại, phụ trách mảng giáo dục phạm nhân, một cán bộ khá khét tiếng về độ nghiêm, và nếu léng phéng ý kiến thì có thể ăn vài cái bạt tai hay cái đạp là chuyện khá bình thường. Khá cứng, ko ngán một ai, và tất nhiên là ai cũng sợ. Ngày trước, mới bước chân vào trại thôi mình nhìn thầy Đ thôi là cũng tởn, tuy ít nói nhưng thầy khá tinh, chỉ cần liếc qua là cũng biết mọi người đang dấm dúi vi phạm cái gì rồi. Thầy Đ thích hút thuốc, chỉ là Vina thôi, vì thế nên lâu lâu 1 vài tháng mình lại tặng thầy 1 cây thuốc, mình cũng mua sẵn 1 cây, lâu lâu mang ra mời thầy hút, 1 tuần chỉ khoảng 2 -3 bao thôi, vì còn cả người khác mời thầy nữa. Và từ hôm có tin đặc xá, mình bắt đầu lên làm chân giặt quần áo cho thầy, mỗi ngày 1 bộ quần áo lót, 2 ngày 1 bộ quần áo ngành,.. Cũng ko có gì vất vả lắm.
Ngoài ra 2 ông anh cũng lên nói chuyện nhiều với ông trưởng trại, và khá nhiều lần đề xuất những việc liên quan đến mình, nhưng ông trưởng trại là 1 người khá kín tiếng và có nhiều tính toán riêng. Ông chỉ gật gù và bảo cứ về đi, sau này ắt sẽ có sắp xếp.
Vì nguy cơ sắp tới lượng người về nhiều, có thể sẽ thiếu người để duy trì xưởng hương, đúng lúc ấy bên nhập hương bảo rằng có chút trục trặc, chắc phải nghỉ 2 tháng.
Thế là chúng mình chuyển sang làm chiếu trúc, có 1 đội thuê trại làm chiếu để xuất sang Trung Quốc, họ nhập toàn bộ nguyên liệu cũng từ bên kia về, và nhiệm vụ của bọn mình chỉ là xỏ nó lại cho thành 1 chiếc chiếu thôi. Công việc thực ra cũng ko có gì khó khăn, chỉ vài ngày là bọn mình đã có thể tự hoàn thành 1 chiếc chiếu hoàn chỉnh. Đầu tiên là làm đầu chiếu, nó là 1 hàng mắt chiếu dài bắt cùng đoạn dây dày nhất để có thể sau này dựa vào nó để đan những hàng tiếp theo, sẽ có người phụ trách làm đầu chiếu riêng. Sau đó, đầu chiếu này sẽ chuyển cho những người đan chiếu. Họ sẽ có những cây kim dài 1m, và từng bao mắt chiếu, chúng mình đổ ra bàn rồi xỏ lần lượt từng hàng, đôi lúc thay đổi 1 số hạt màu để làm hoa văn. Nghe nói sau khi xỏ xong hoàn thành chiếc chiếu, nó sẽ được đi hấp và xử lý lại trước khi bán, với tốc độ bình thường, mỗi người 1 ngày sẽ được khoán là 1,5 chiếc chiếu.
Công việc này thì chỉ phải đứng đi lại quanh chiếc bàn, cứ 2 người quay đầu vào nhau cùng làm trên 1 cái bàn, được cái sạch sẽ, ko phải chịu bụi bẩn cũng như giàu nhớt như khi đi làm hương. Vì thế nên chúng mình lại có những niềm vui mới, đó là mang theo vài cái loa chạy thẻ nhớ để nghe nhạc, làm thêm cốc cafe, vừa làm vừa uống vừa kể chuyện cho nhau khá vui vẻ… ở trong trại giờ đi đâu cũng thấy có loa, có nhạc và được cái rất ưu ái là chả bị thu. Có lẽ cũng dễ hiểu, ngày xưa đập buồng không thu được gì thì con dao, cái gương, bộ bài cũng sẽ được list ra là đồ vi phạm để lập biên bản, còn bây giờ toàn thu được điện thoại, thì mấy cái thứ đó chả ai thèm để ý, còn chả thèm sờ vào luôn.
Có 1 tuần liền, 1 đội chả biết ở đâu vào thuê khoảng chục người trong trại đi cắt nhựa thừa cho những sản phẩm đồ chơi bằng nhựa của họ, mỗi sản phẩm hình như là 100đ. Chuyện có lẽ rất bình thường nếu như ko phải là vì trong cái đội đến thuê ấy có 1 bé sinh năm 93 tên là Chi, nói thật, bé ấy trông xấu dã man, nhưng mà tù mà, chỉ cần là gái thôi thì nó cũng là một cái gì đó rất chi là này nọ rồi. Hôm ấy là hôm đầu tiên em ấy đến trại mình, sau khi xong việc buổi sáng em ấy bàn giao một số thứ cho mấy người trong đội, mình mới vứt một khay hàng ra bảo em ấy kiểm tra xem có đủ ko? Thế là em ấy cúi xuống để kiểm. Bình thường như vậy người ta sẽ ngồi xuống để kiểm, nhưng ko biết do em ấy vô ý hay là là cố tình, em ấy đứng và cúi xuống để kiểm, mà chẳng may cái áo em ấy mặc cổ lại khá to. Và các bạn biết đấy, chỉ 2 phút sau số lượng người đứng xem em ấy kiểm đông ko xuể. Ông cán bộ ngồi gần đấy mặt đỏ lừ vì xấu hổ nhưng vẫn ngồi im, và chẳng để anh em thất vọng, mình mạnh dạn đi vào bê thêm 2 khay nữa ra bảo em ấy kiểm, các anh em nhìn mình có vẻ rất chi là ngưỡng mộ.
Em ấy hay ngồi gần chỗ mình làm để kiểm hàng, mình và thằng bạn cứ kệ, chém gió tung trời đất, em ấy bảo rằng sao 2 đứa ít nói chuyện với em thế, mình chỉ nhìn em ấy và cười, trong đầu nghĩ rằng. So với Th* thì em chả bằng cái móng tay. Rồi kệ.
Hiện tại, cả mâm 3 buồng bên nhà mình gần 30 người, mọi chuyện bắt đầu xích mích dần từ việc đầu tiên chỉ là tị nạnh về chia đồ ăn, sau đó rồi lại thắc mắc việc sử dụng tiền bất hợp lý và không rõ ràng. Anh S “mặt ma” có trí nhớ khá tốt nên việc tiền nong toàn tính toán trong đầu, thế nên có một số người kêu rằng biết đâu anh biển thủ mất tiền, hôm đấy, sau 1 vụ xích mích nhỏ anh T “béo” túm đầu 1 thằng bên buồng 2 xuống sút cho mấy cái rồi tuyên bố tách mâm ra, buồng ai tự người lấy nấu. Vì anh S “mặt ma” cũng về đặc xá đợt này, nên mọi việc bàn giao lại hết cho mình. Mình bắt đầu phụ trách việc đi chợ, anh S “mặt ma” bắt đầu chuyển tiền cho mình để mình cầm. Ở buồng, đêm đến mình cũng phụ trách luôn việc cất điện thoại, chả biết thế nào, mò lên cái cửa thông gió chỗ nhà vệ sinh, tự dưng thấy một miếng bê tông, nhấc nó lên thì thấy trong đó là 2 cái hốc, được làm bằng ruột của 2 chai nước xả comfort. Tối nào mình cũng chuẩn bị vài cái túi ni nông, cùng vài cái vỏ mì tôm hảo hảo, dùng xong là cuộn thật chặt rồi nhét vào 2 cái hốc đó 2 cái điện thoại, sau đó đậy miếng bê tông lên. Điện thoại phải quấn thật kỹ vì chỗ đó mưa hắt vào, nước lắm lúc chảy đầy vào, dẫu rằng người thiết kế ra nó cũng khéo léo làm cho nó có độ nghiêng, để nước có hắt vào cũng sẽ bị chảy ra hết. Nhưng mình cũng bó khá kỹ và khá nhiều lớp, lắm hôm trời mưa ngâm nó ở đó đến nửa ngày mà trong vẫn khô nguyên.
Tưởng rằng cái hốc đó sẽ được tận dụng trong thời gian khá lâu, ấy vậy mà trước hôm chính thức thả người đặc xá khoảng 1 tuần, thì mình bị mất hết, 2 cái điện thoại và gần 2 triệu tiền mặt. Một phần mình khá chủ quan, quan hệ tốt với căn tin nên có thể mang tiền mặt lên đó để gửi nhờ cầm hộ cho an toàn, hôm ấy vừa được trả tiền, chưa kịp cầm lên thì đã phải nhốt ở buồng. Mình liền nhét nó vào cùng cái điện thoại. Ấy vậy mà sáng hôm sau thì đập buồng. Khá tự tin vì chỗ giấu an toàn, mấy anh em ngồi ngoài sân cứ cười tủm tỉm. Hôm nay chính tay ông đội trưởng vào buồng mình kiểm tra, 15 phút sau, ông chỉ lôi được 1 cái tai nghe hỏng ko biết từ đâu ra, còn đứng nói rằng buồng này tạm thời chỉ thấy cái này. Rồi chốt cửa đi vào buồng khác. Ấy vậy, chả hiểu sao, có 2 lão đi vào lại buồng mình, đúng 1 phút sau đi ra trên tay cầm theo 2 chiếc điện thoại vẫn còn được gói chặt trong túi ni nông của mình. Mọi người quay lại nhìn tỏ ý chia buồn với mình.
Đây chẳng nhớ là lần thứ mấy mình bị mất điện thoại rồi, lần trước thì chính tay ông cậu mình thu điện thoại của mình. Ở trong trại chính, ông cậu mình cũng thuộc dạng một tay đập buồng khét tiếng. Mình mua 1 chiếc điện thoại rồi hôm ấy nghĩ ra cách dấu, đó là cái bình đựng nước giữ nhiệt khá to và cao, mình văn đít ra rồi kéo miếng xốp giữ nhiệt ở xung quanh bình, rồi khoét 1 lỗ đủ để nhét vừa khít cái điện thoại vào, ở trong bình thì mình cho vào toàn thóc, coi như là để cho gà ăn vì hiện tại bọn mình đang nuôi gà chọi. Để cẩn thận hơn với cái máy rà kim loại, mình đã phải chọn chỗ khoét nằm ở cạnh cái quai xách, rồi mình đập quai xách cho rời ra và dùng dây thép để xỏ vào, cái chính là có đoạn dây thép ở đó, nếu nhỡ có máy quét qua thì vẫn cứ yên tâm là ko ai nghi ngờ. Ấy thế mà, khi mình ở xưởng về thì thấy cái bình đã bị đập tung ra, nghe mọi người kể lại, là ông cậu mình đi khám đồ rồi móc cái bình ra, nhìn 1 lượt, rồi chả hiểu sao bảo 1 lão nghĩa vụ đập thử ra xem. Cái kết là đi tong cả điện thoại lẫn sim.
Trong khoảng thời gian này, mình hay đi theo ông anh kỹ thuật phụ ông ấy sửa điện, ít ra việc mắc mấy cái dây điện dễ dễ mình cũng biết làm, và ông trưởng trại cũng bảo mình cố gắng mà học, sau này cần có người phụ trách về mảng này. Ông anh lúc rảnh lại lôi mấy mẩu sắt ra bảo mình tập hàn, tập cắt đi, vì làm ở xưởng hương cần phải biết những việc đó.
Mình vẫn nhớ, cái hôm thông báo đặc xá, cả đội hương của mình bắt đầu lọc ra những người đủ điều kiện, nếu tính cả 2 đội là chắc chắn ở trong diện – và đội đang thuộc dạng cần xem xét thêm, thì ngoài ra còn có 1 mình mình, thuộc dạng ko được đặc xá vì chưa khắc phục hậu quả…. Nhìn mình lúc đó tủi thân ko kém, dù rằng sau đó, có vài người cũng ko được về.
31 – 8 trong trại chính đánh xe ra lấy thông tin của những người vào diện đặc xá, chắc chắn họ sẽ được về trong đợt đặc xá này, buồng mình tính ra còn lại được vài người, ngồi vẩn vơ trong khu nhìn nhau có vẻ khá buồn.
Đầu giờ chiều 1-9, xe ô tô to ra đưa mọi người có tên trong danh sách vào trại chính để sáng hôm sau tổ chức đặc xá thả người. Và hôm ấy, mình chính thức chuyển sang buồng số 4 – những người còn lại ở buồng 3 được chia sang 2 buồng là buồng 2 và 4, buồng 3 chính thức bỏ không.
 
P23 – Chia tay em.



Mình và mấy anh em trong nhà còn sót lại được chuyển sang buồng 4, bên ấy anh K “Thanh Hoá” làm trưởng buồng. Ông anh là đội trưởng đội làm giấy, án cướp có tổ chức nên ko được đặc xá. Trước khi đặc xá, 2 ông trưởng buồng đều muốn xin mình về ở cùng, 2 ông ấy thì cũng chơi với nhau, thế nên thực ra về đâu cũng thế, mình được anh M “béo” xin cho sang đây vì thực ra ngày xưa đến nay, ở bên này vẫn thoải mái nhất trại. Cả buồng đợt này có chưa đến chục người nên ăn chung 1 mâm, tối hôm ấy, khi anh em đang yên vị chờ đặc xá trong trại, thì ở đây cả lũ cũng tổ chức liên hoan, để ăn mừng những người ở lại.
Đóng cửa buồng 1 lúc, ông anh K “TH” gọi điện, 1 lúc sau cái lão có cái đàn vịt ở ngay đoạn đê gần đó bắt đầu lọ mọ đi vào phía cửa sổ, một đoạn thép đã được cắt ra ở góc cửa chỉ gá hờ vào, lão đút vào từng lon bia, rồi 2 con vịt quay và 1 túi đá, và hẹn là sáng mai qua lấy tiền, cả lũ ngồi ăn xong rồi lên giường nằm, hôm nay mọi người có vẻ ko được vui cho lắm thì phải, ăn xong rồi anh K “TH” động viên mọi người cố gắng ăn uống sinh hoạt, mấy anh em đùm bọc nhau chờ đợi những lần đặc xá lần sau. Mình nằm góc ngoài cùng, 1 mình 1 phần tư cái sàn, quay ngang quay dọc thoải mái, cầm theo cái điều khiển bật tùm lum các kênh xem có cái gì hay ko?
Đợt này bọn mình xin được mang đầu kỹ thuật số vào để xem, ngày trước chỉ được xem ăn ten bình thường thôi, nhưng các kênh địa phương ở đây khá chán, tết, mấy anh em lên xin mang đầu vào xem thì được đồng ý. Thế rồi sau tết chả ai thèm mang về, cán bộ biết nhưng xuề xoà nên thôi. Có đầu, lâu lâu ở nhà lại mang cho cái usb copy ít phim lên, cả lũ lại nằm xem có vẻ rất hí hửng.
Mình vẫn đi làm chiếu, xong rảnh lại lên giặt hộ ông Đ bộ quần áo, ông Đ đi xuống bảo rằng, Thằng Q nó phụ việc cho tao, bọn mày tính khoán nó ít đi.
Đợt ấy, mình được giảm 8 tháng. Ở trại đề xuất lên giảm 7 tháng, nhưng nhà có chút tác động vào nên được 8 tháng, đối với trung bình ở trại nó ko cao cũng chẳng thấp, nhưng nó là cái bàn đạp, bình thường, sang năm nếu ko có vi phạm gì nghiêm trọng, thì số tháng được giảm sẽ bằng hoặc cao hơn năm nay.
Mọi người bắt đầu xin ra lại đông lên, đội hương thì đang rục rịch mở lại, bên buồng 5 bắt đầu có người ở vì một số người xác định chi tiền mạnh hơn để sang đó cho thoải mái, 1 sô người cũng chuyển hẳn ra bếp để ngủ. Mình thì chả quan tâm lắm, ở đâu mà chẳng được.
Hôm ấy, Anh T “béo” và anh S “mặt ma” lên thăm lại anh em chúng mình, mình là người được gọi ra đầu tiên, dù mới xa nhau không lâu, nhưng mọi người nhìn khắc hẳn cái khi còn mặc những bộ Juventus trong này, mấy anh em ngồi động viên nhau, qua chào và cảm ơn mấy ông cán bộ, rồi về, trước khi đi mấy anh em còn dúi cho mình ít tiền, bảo mình cố gắng….
Dạo này chả hiểu sao, mình với Th* tự dưng ít liên lạc với nhau, em bảo tối em hay đi học thêm tiếng anh rồi đi làm thêm, nên khá bận, mà mình sang buồng mới này thì quyết định ko dùng điện thoại, nên chập tối có tranh thủ mượn ông anh K “TH” gọi thử cho em vài cuộc nhưng em ko bắt máy, chắc em bận lắm,… hôm trước em bảo hẹn lên thăm mình sau đợt 2 / 9 này. Mình chả hiểu sao, hôm ấy mình lấy giấy bút ra viết cho em bức thư bảo rằng em đừng đi lại nhiều, mình ko an tâm cho lắm. Hiện tại ko cần phải lên thăm mình vội đâu. Thế mà thiêng thật, vừa viết xong thư thì ông anh M “béo” cũng lên thăm mình, mang cho một đống bánh kẹo, mình chạy vội vào mang thư ra nhờ ông anh gửi cho Th*, nói rằng gửi lời cho Th* ở nhà giữ gìn sức khoẻ.
1 tuần sau ấy, ông anh M gọi điện cho mình, giọng hơi ngập ngừng.
Mình biết có chuyện đó, đi xuống nhà vệ sinh nói chuyện, ông anh bảo mình thật sự bình tĩnh.
Thế rồi ông anh kể, dạo này Th* có đi làm thêm ở 1 chỗ, ở đấy, có 1 thằng làm cùng đang tán em, ông anh nghe tin thấy hơi ức chế, gọi ngay cho mình bảo là anh say quá, nhưng thích thì anh cho nó 1 trận. Mình bảo rằng kệ thôi anh ạ, để em giải quyết.
Mình gọi điện cho Th* nhưng ko nghe máy, đến hơn 10 giờ em nhắn tin lại bảo bây giờ mới đi làm về, hỏi mình có chuyện gì thế, nhưng mình ko trả lời. Mình mở 1 cái mail cũ, một cái mail mà ngày xưa mình có liên kết với email đăng ký fb của em, mình đọc được dòng tin nhắn tỏ tình của thằng kia gửi cho em.
Mình thật sự chết lặng.
Đúng vậy, vài năm qua, em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, yêu mình mà mình chả thể ở bên chăm sóc cho em, chỉ mãi chờ vào mấy tin nhắn, mấy lời yêu thương bằng mồm thì làm sao bằng những thứ nó luôn hiện hữu trước mặt, luôn ở cạnh bên em cơ chứ!!!
Mình suy nghĩ mất 1 hôm rồi đăng nhập Zalo, mình nhắn tin rằng mình chúc em hạnh phúc, dù em lựa chọn gì mình cũng chúc mừng em, cám ơn em vì đã chịu đựng mình khá lâu trong khoảng thời gian vừa rồi.
Vài ngày sau, mình mới mở lại acc để xem, em nhắn tin hỏi mình rằng có phải mình đang giận em vì đợt này em chưa lên thăm mình phải ko? Mình chỉ nhắn tin rằng, em ko có gì phải dấu, em đổi password fb, em nhắn tin những gì? Nó hỏi em những gì? Anh biết mình ko mang lại hạnh phúc cho em, vậy thì anh xin lỗi. Anh hiểu được cái vị trí của mình nó ở đâu. Cám ơn em vì đã cho anh những khoảng thời gian vui vẻ.
Hôm sau em nhắn tin xin lỗi mình vì đã có chút yếu lòng, nhưng mình đã quyết chấm dứt.
Đó là 1 trong những lần hiếm hoi mình lại mất ngủ cả đêm.
Đợt ấy đội hương đi vào hoạt động.
Vì lượng người ra ko đủ lớn, rồi lại có 1 công ty bên ngoài thuê bên trại mình làm than hoa để xuất khẩu, nên đội mình chỉ được cấp quân số 17 người, chỉ đủ để làm 1 nửa xưởng, 1 nửa xưởng bỏ không. Ông anh H trưởng buồng 2 vẫn làm đội trưởng, còn mình làm khâu trộn nguyên liệu và kỹ thuật cũng như sửa điện cho toàn trại.
Sang đến đây thì thực sự nhàn hạ, trộn bột làm nguyên liệu cho cái xưởng hương này khá dễ, mỗi một mẻ sẽ trộn tầm 40kg bột, 20 lít nước, 1 chút bột đá và keo bột, cho hết vào máy rồi cho máy tự chạy tầm 3 phút là xong. Mỗi mẻ chuẩn bị tầm 5 phút là xong. Và một ngày thường trộn từ 3 đến 4 mẻ là thoải mái dùng, công việc thoải mái, chỉ mỗi tội hơi bụi mà thôi. Đi làm lúc nào mình cũng chuẩn bị 2 bộ quần áo, một bộ quần áo sạch sẽ để mặc đi lại trong trại, 1 bộ thì mặc lúc trộn nguyên liệu, quần áo phát cho trại thì thường chả ai lấy, mình cứ vác cả bao về rồi mặc dần, đỡ phải giặt. Cứ bẩn thì lại ném đi làm giẻ lau. Cứ trộn xong bột mình lại mặc quần áo sạch, đi mỗi nơi một chút, chém gió chém bão, giặt giũ quần áo ko thì vào bắn hương hộ chúng nó một chút để chúng nó đi vệ sinh. Nghỉ làm một thời gian chả hiểu sao tay nghề làm hương của mình lại tiến bộ rõ rệt, mình và 1 thằng nữa trong nhà thay nhau rảnh bắn chung 1 máy, chỉ 1 tuần thôi nó đã dư ra tới tận mấy chục kg khoán rồi, đến nỗi mà ông H đội trưởng còn phải can bảo đừng làm nhiều như thế, nó lại tăng khoán cả đội thì khổ.
Khi không có gì phải chỉnh sửa, điện đóm cũng ổn định thì mình khá là rảnh, nên mình phải nghĩ ra việc để làm, vì cứ đi chơi mãi cũng ko ổn, lúc đầu thì mình lên đóng hương cùng thằng bạn, tên là H “ đen”, nó ở buồng 2 nhưng cùng mâm với mình, nó cũng phụ trách việc đi chợ, sổ sách và tiền nong của cả mâm từ ngày mà mâm ở buồng cũ mình tách ra ăn riêng. Nó là 1 thằng bạn da khá đen, lùn và đặc biệt cũng có cái ấy khá to
1f60a.png

:LOL:. 2 thằng đồng trang lứa nên chơi với nhau khá hợp, dù rằng thằng bạn mình nó lấy vợ khá sớm, và đã có tận 2 đứa con thì mình đây vẫn đang bơ vơ chả biết sau này thế nào. 2 đứa vừa ngồi đóng hương vừa kể chuyện cho nhau nghe, mình là cái thằng hay hóng nên hay bắt nó kể chuyện ngày xưa của nó cho mình nghe.
H “đen” có 1 bà mẹ khá sắc sảo, một mình bà đã xây dựng nên cho nó cơ nghiệp như ngày hôm nay, ngày xưa nó lấy vợ cũng từ cái việc mang tiền đi mua đất cho mẹ. Chả hiểu sao, trong cái lúc chém gió với ông địa chính như thế nào, ông ấy về giới thiệu luôn đứa con gái của ông cho cu cậu luôn, và bà mẹ cũng quả quyết khi sau đó 1 tháng vác đồ sang hỏi cưới, nhà kia cuối cùng cũng đồng ý và tuy có chút do dự. Cưới xin xong mẹ nó để lại cho 2 vợ chồng cái cửa hàng thu mua phế liệu với mấy cái mối xuất nhập hàng. Trong thời gian quản lý cái cửa hàng đó, cu cậu quen được 1 đội chuyên đi ăn cắp đồ của các khu công nghiệp rồi mang ra bán, cu cậu quyết định tập hợp mấy thằng rồi phân phát cho chúng nó các đồ nghề từ cưa, kìm cộng lực…v..v rồi với lời đảm bảo cứ lấy về đây anh tiêu thụ hết. Cuối cùng, dính 3 phiên toà ở 3 huyện và cũng ko được vào diện đặc xá.
Thằng bạn mình quả thật có khá nhiều câu chuyện hay ho với cuộc sống tuổi thơ cực kỳ dữ dội, bình thường nếu nghe qua cứ tưởng là mình mới đọc xong một cuốn tiểu thuyết được ông nhà văn nào viết ra trong lúc phê cần, ấy vậy mà thằng bạn mình đây, vừa nhấp hụm café vừa liên thiên về cái quá khứ chả thể nào quên của nó.
Hồi bé, cả gia đình nó vào Tây Nguyên sinh sống, rồi chẳng hiểu sao nó bị đôi vợ chồng người làm nhà nó bắt cóc. Không biết lý do là gì, có lẽ nó còn quá bé để nhớ hết mọi chuyện, năm ấy nó mới chỉ 6 – 7 tuổi gì đó, nó bảo chỉ nhớ là nó bị bắt phải đi nhóm lò, rồi đứng khuấy cái nồi cám to hơn cả người, cái căn bếp gần như là cái nhà của nó. Thế rồi cuối cùng, sau gần 1 tháng thì nó cũng được bố mẹ lên rình rình mãi mới đón được về, nó không rõ là có báo công an hay ko? Nhưng mình thì vẫn cứ ngồi tưởng tượng ra cái hồi mình 6 tuổi, đi học ko khóc thôi đó đã là một kỳ tích lắm rồi, tắm vẫn còn phải nhờ đến bố mẹ….
Nhưng Tây Nguyên ám ảnh nhất với nó ko phải là cái vụ bị bắt cóc mà chính là cái chết của đứa bạn cùng lớp hồi nó học lớp 9. Bé bạn nó bị 1 thằng hàng xóm giết và hiếp 1 cách dã man, sau đó vứt xác ở ngoài suối. Mới mấy hôm trước bé ấy còn về nhà nó chơi, thế mà hôm ấy, nó phải mang những nén hương đến để gửi lời từ biệt. Có lẽ sau những chuyện xảy ra như vậy nên cuối cùng nhà thằng bạn quyết định đưa nó lại về miền Bắc yêu thương này để học nốt những ngày cấp 3.
Ngày trước mình ở nhà gầy lắm, đi học đại học, cao 1m7 nhưng nặng chỉ hơn 50kg, mình vẫn nhớ thằng bạn thân mình nó từng đo cái bắp tay mình chỉ được hơn cái gang tay của nó 1 chút. Đã có lúc ông mình cứ đinh ninh rằng mình chỉ có nghiện mai thuý mới gầy như vậy. Vào đây, mình tăng cân lên rất nhiều nhưng cao lắm chỉ được 62 – 63kg là cùng. Đợt này mình thử cố gắng ăn nhiều xem có thể béo được không. Và mình bắt đầu nghỉ tập tạ, nghỉ chạy để và tích cực ăn uống xem sao. Mỗi bữa mình cứ cố gắng bữa hôm sau ăn nhiều hơn bữa hôm trước 1 chút, cứ mỗi ngày 1 ít, cho đến khi trưa mình ăn 4 bát cơm, chiều mình ăn 5 bát chưa kể giữa buổi thì ăn vặt luôn mồm, và khi ấy, cứ 10 ngày mình lên được 1kg. Cho đến tết, số cân nặng của mình đã vượt quá 70kg, đi lại bắt đầu thấy nặng nề, hôm ấy mình thử chạy, mới 3 vòng quanh cái sân nhỏ đã thở không ra hơi, ngày trước chạy 1 hơi hơn chục vòng thấy nó rất chi là bình thường, lúc ấy mình mới thật sự sợ cái số cân của mình. Mình quyết định đợi qua tết sẽ giảm cân.
Từ ngày vào trại, mình từ cái thằng ko biết gì về bếp núc bắt đầu học cách vào bếp, đầu tiên chỉ là môn nhặt rau, rửa cá, sau đó là vặt lông gà, lông vịt, rồi bắt đầu học mổ mấy cái con này. Chỉ trong vòng vài tháng mình bắt đầu quen tay và có thể tập toẹ vào bếp rán đậu với nấu vài món đơn giản. Vì mình làm chân cải tạo khá nhàn và dư khá nhiều thời gian, sáng 9 giờ đến 9 giờ 30 là mình đã có thể thu xếp trộn mẻ nguyên liệu cuối buổi để nghỉ, chiều thì mình cũng thường nghỉ từ 3 giờ đến 3 rưỡi. Thế nên mình nhận luôn chân phụ bếp, mình cùng 1 cậu nữa tên là H “chuột”, 1 cậu hơn mình 1 tuổi với cái án ma tuý 3 năm, người nhỏ nhắn nhưng khá đảm đang. Từ ngày vào cậu trở thành đầu bếp chính cho mâm nhà mình. Chiều thứ 7 nào 2 thằng cũng về thật sớm để rán nem, 50 cái chia cho 2 mâm ở 2 buồng. Ngoài ra, cứ hôm nào hứng nên anh em nó muốn ăn cháo gà, mình lại về tự thịt 1 con gà rồi chặt sẵn đấy, tối bê bếp dầu vào buồng nấu cháo. Mình vừa phụ bếp vừa học, chả mấy mà mình đã có thể nấu cơm ngon lành.
 
P24 – tẻ nhạt
Có lẽ, cái khoảng thời gian này là cái khoảng thời gian khá tẻ nhạt trong chuỗi ngày cải tạo. Kể từ ngày ko nói chuyện với em nữa, tự dưng thấy lòng mình trống trải đến lạ thường. Ngày ngày cứ đi làm, lượn lờ khắp nơi đi chơi. Dạo này mình bắt đầu chơi thân với mấy ông cán bộ trẻ, các ông thấy mình giặt giũ phụ ông Đ nên cũng muốn nhờ mình giặt hộ, mình thì được cái khá thoải mái nên ai nhờ cũng làm, vì thế, cứ mở mắt ra là làm chậu quần áo cho hẳn 5 ông, được cái quen tay nên giặt cũng một lúc là xong. Thế nhưng vì bắt đầu quen nhiều, nhờn nhiều nên càng lang thang đi chơi cũng chả sợ ai nói gì cả. Rảnh rỗi mình lại chui vào chòi canhg chém gió với mấy ông trong ca trực, cả hai lại ngồi lướt FB xem mấy clip, đọc mấy bài báo mạng, lâu lâu mình lại mượn máy vào check nhờ mấy cái tin trên Fb. Buồn buồn mình lại rủ các ông pha mì tôm ăn, không thì cả 2 lại dẫn nhau đi ra đê hóng gió, xem dân quanh đó đánh cá…v..v. Đôi lúc mình lại chui vào buồng giấy chơi với anh K “TH”. 2 anh em ở buồng được cái hợp ý nên khá thân nhau, ông anh lúc nào thấy mình vào ngồi chơi là lại lôi thùng bánh ra 2 anh em cùng ăn và chém gió. Ông anh bạn bè nhiều, có mấy ông anh xã hội dưới QN lên thăm hàng tháng, tháng nào cũng đánh ô tô lên mang theo vài thùng bánh kẹo, thịt chó, và lâu lâu lại dúi cho ông anh 10 – 15tr để tiêu. Đợt ấy, mình với ông anh dùng chung 1 cái điện thoại cảm ứng. 1 cái điện thoại mà mình dùng rất lâu mà ko hề bị mất.
Đó là 1 con sam sung lởm, nhưng đủ để vào web, lướt FB và chơi zalo. Mình đã phải ấp ủ cả tháng trời để tìm cách sử dụng nó trong buồng. Đầu tiên là nguồn sạc. Đợt đó vì được mang thêm quạt vào nên mình mang dây rợ vào đấu, Mình tháo được từ mấy cái bộ phận trên máy làm hương ra 2 cái chân ổ để cắm điện, màu đen, mỏng dính. Mình lựa ra rồi gọt mỏng đi, xong đấu điện vào rồi dùng băng dính điện quấn bên ngoài, mới nhìn bình thường chỗ đó nhìn sẽ giống như cái mối nối điện bình thường, nhưng khi ghép 2 cái mối đấy vào nhau đúng chỗ, có thể cắm được cái sạc Iphone vào. Thế là xong khâu sạc điện thoại.
Về phần dấu điện thoại, mình tận dụng chính cái đầu kỹ thuật số trong buồng. Mình nghiên cứu gần 1 tuần, tháo cái đầu đó ra, mình bóc cái lớp nhựa bảo vệ phía trước đầu ra, khoét ở lớp sắt 1 cái hốc rồi dùng nhựa làm thành ở đó 1 cái khay có thể kéo ra kéo vào, và đầu phía ngoài dĩ nhiên gắn thẳng vào cái miếng nhựa bảo vệ. Muốn mở được nó ra phải nhẹ nhành lách móng tay vào bậy thật đều mới ra được. Sau này khi mình chuyển buồng, có đứa thử đưa tay vào bậy thì miếng nhựa vỡ ra nhưng chỗ cái khay đó vẫn còn nguyên ở trong. Và mình cũng tính làm các lớp lót ở trong sao cho chỉ vừa khít cái điện thoại đó. Vì thế nếu có cầm cái đầu để lắc, cũng sẽ ko phát ra tiếng vì cái điện thoại cho vào gần như cố định luôn rồi. Còn củ sạc, khi nào sạc xong thì mình cho nó vào một cái hộp thuốc, và ném ra ngoài, tối mình dùng xong là 3 giờ đêm, tháo sim rồi tắt máy, sim mình tháo pin của cái điều khiển tivi rồi nhét vào trong, còn máy thì mình dấu vào tầm ấy nên cả phòng cũng chả ai biết mà báo cán bộ. Vì thế đến 7 – 8 tháng liền đập buồng, cái đt yêu quý của bọn mình chẳng hề hấn gì.
Và có 1 điều đặc biệt là bọn mình dùng được 3g chùa khá thích, chuyện bắt nguồn từ 1 lần mất sim và báo làm lại, đó là 1 cái sim số đẹp ông anh được cho nên thích, cái sim đó bọn mình dùng đăng ký gói MIU 70k 1 tháng được 600MB. Hôm bị mất sim là hôm trước gói cước ấy gia hạn, và khi đi làm lại là sau khi nó đã gia hạn thành công, cái lỗi ấy mỗi lần làm, sẽ được 1 chu kỳ tận 12 tháng là nếu bạn cứ nạp đủ tiền, mỗi tháng trừ đủ 70k nhưng vào mạng thì nó chả tính Kilobyte nào cả, vì thế nên mình toàn online xem phim, xem clip rồi lại tải phim, tải nhạc về thẻ nhớ cho mọi người cùng xem. Tối nào rảnh là lại ngồi nghiên cứu văn hoá nhật đến tận 3 giờ sáng. Vì hay online đêm nên mình sáng ra xưởng lại phải ngủ bù. Cứ trộn xong mẻ nguyên liệu đầu tiên là mình lại chui vào góc xưởng làm 1 giấc tầm khoảng 1 tiếng. Lâu lâu mấy ông quản giáo lại vào lay dậy bảo tí rảnh lên giặt hộ bộ quần áo, mấy ông trẻ hơn đi qua thì đá đá vào chân hay búng phát vào mũi rồi chạy mất. Được cái mình ở đây càng ngày càng được mọi người quý nên làm gì cũng chả ai nói gì hay đả động gì đến cả.
Ở trại, lâu ngày mình chở thành thằng đa năng có tiếng, cái gì hỏng hóc cũng đến tay mình làm, từ việc nối dây điện, sửa cái máy bơm, đi lắp mấy cái ống nước, rửa xe máy, rửa ô tô, hay đi dò mấy cái kênh trên tivi. Mình đều làm hết, được cái nhiều lúc mình cứ sửa bừa lại được, có những hôm vừa ăn cơm xong đang nằm chém gió cũng bị mở cửa gọi ra ngoài chỉ vì cái ti vi chả hiểu sao lại mất sóng.
Mình ngoài việc cứng là giặt quần áo cho ông Đ, thì cũng là chân cứng của việc đánh giày cho ông X – trưởng trại. Một ông trung tá lâu năm với độ tinh quái có hạng và những tính toán khá thâm sâu. Bề ngoài ông nhẹ nhàng nhưng nhớ lâu, bình thường ông giả vờ không biết gì nhưng khi nào mà bị ông chửi, ông có thể kể vanh vách những tội mà mình mắc phải cách đấy cả năm trời không sót 1 cái gì. Mỗi tội lắm lúc ông cũng có nhiều cái hơi kỳ quặc, như nhà thì ko bao giờ được quét mà chỉ được lau, bể cá của ông thì chỉ anh K “TH” mới là người chính thức được vệ sinh là chính. Nhưng bộ loa đài, ti vi thì mình là người phụ trách lau dọn, nhà thì lại thuộc về một ông làm căn tin dọn dẹp.
Có thể anh em tò mò xem ở trại mình chân nào là ngon nhất, thì mình cũng nói luôn thường là chân Căn tin là ngon nhất, có thể tạm nói là như vậy vì cũng có thể do cái chân đó toàn những người có quan hệ khủng xin ra. Ngày trước, nó là 1 cái nhà lợp lá cọ khá lớn, tối thì sẽ khoá và người phụ trách căn tin vào buồng 4 ở. Nhưng sau đợt đặc xá, căn tin do một ông thượng tá dính án về cải tạo phụ trách, quan hệ ông ấy lớn đến mức mà khi ông ấy ở trại, phó giám đốc công an tỉnh phải đánh xe lên thăm, và tất nhiên ông ấy xây một cái nhà mái bằng để ở. Dù ông ấy chỉ ở đây có vài tháng rồi ông ấy xin đi 1 chỗ khác còn thoáng hơn để cải tạo. Cũng có thể do ông ấy và ông trưởng trại ko hợp tính nhau, đơn giản nếu ngoài xã hội, ông trưởng trại chỗ mình chỉ thuộc dạng đệ của ông ấy thôi. Và sau đời ông ấy, các anh em làm căn tin đều xin được ở nhà phía ngoài đó mà ko bị đóng buồng như bọn mình. Có thể nói, nếu ở đó mà ko mặc quần áo Juventus thì chẳng thể nào nghĩ đấy là tù được.
Mà cũng đúng, chả ai gọi là tù được nếu bọn mình mặc quần áo bình thường.
Đợt ấy, mình với 1 ông nữa phụ trách việc mang thang đi nâng dây điện 3 pha của trại lên để máy xúc nạo vét cái con kênh thoát nước của xã làm việc, mình thì mặc quần sọc Juventus, còn ông kia thì đóng cả cây dân sự. Khi máy xúc nghỉ giải lao thì 2 anh em cũng ngồi bên đường chém gió, ông anh rút điện thoại ra 2 anh em online FB ngắm gái, có mấy người đi qua, chắc không phải ở khu đó nán lại xem rồi bắt chuyện, khi hỏi thăm mình về án từ, cải tạo như thế nào thì quay sang chỗ ông anh hỏi ông anh là làm cán bộ ở trại này chắc là chán lắm nhỉ vì chả có chỗ nào chơi, bọn mình mới bật cười và nói rằng, xin giới thiệu ông anh đây cũng là tù giống như mình.
Do minh tiếp xúc nhiều với cán bộ nên mình ngày càng được ưu ái, mình càng hay lượn lờ đi chơi, mình chỉ cần gọi mấy ông đang trực bảo xin xuống lô chơi, thế rồi leo lên đê và đi xuống chỗ nuôi cá chăn lợn cách đó mấy trăm mét, lần nào xuống là anh em nó lại pha nước chè rồi ăn ít hoa quả hay bánh kẹo, ngồi chém gió 1 chút rồi về. Anh em nó quý mình vì mình cũng hay xuống đó sửa sang lại đường điện, hay hỏng hóc cái gì là anh em lại tìm đến mình. Mình thân các ông cán bộ đến mức mình còn mua cả 1 cái nhẫn bạc để đeo, mình vẫn nhớ có 1 thằng nhìn thấy mình đeo nhẫn, cũng bắt trước đeo, và đeo được 1 phút thì bị thu với câu : chưa đến tuổi để đeo - ấy thế mà hôm về vội quá mình bỏ quên luôn cái nhẫn ở trại.
Ở ngoài xưởng hương, mình cũng bắt đầu tạo ra cái gọi là thế giới của mình. Đầu tiên mình đi gom đống sắt lại, hàn cho mình 1 cái tủ đựng đồ, mình nhét tất cả mọi thứ đáng giá ngoài xưởng vào để dễ quản lý, đồng thời cũng tìm cách dấu những đồ vi phạm vào. Mình bắt đầu tháo những cái sạc điện thoại ra để chế vào những cái loa hay những cái gì bình thường, nhưng cốt vẫn là để sạc pin cho điện thoại mà ko ai biết. Sau này lên dọn kho của ông quản giáo phụ trách căn tin, mình vào kho phát hiện ra đống sạc đa năng, mình lựa lúc ông ấy không để ý lấy trộm mấy cái liền mang về tháo tung mạch ra để chế củ sạc. Mình cũng ko quên chia nó ra làm mấy phần tách rời nhau, nếu có bị phát hiện thì cũng chẳng rõ nó để làm gì. Vì ở ngoài xưởng hương, các mạch điện và các linh kiện điện tử nó nhiều, nên cứ để lẫn lộn cũng chẳng ai nhận ra.
Mình biết 1 chút về điện, lại rảnh nên hay mày mò. Sau này một số máy làm hương bị hỏng nên có đặt mua ở ngoài 1 vài cái mạch điện, sau đúng 1 tháng trời nghiên cứu, mình bắt đầu bắt tay làm thử 1 cái mạch điện, sau nhiều lần thất bại thì cuối cùng mình cũng làm thành công 1 chiếc từ cái đống linh kiện mà mình tháo ra được từ cái đống máy cũ. Làm vài lần, hiểu được cái cách thức hoạt động nên mình làm cái sau càng tốt hơn nữa. Mà chi phí thì cực kỳ rẻ, 1 con IC mang ra ngoài sửa nó đòi 100k mà trong khi đó mình lên Google tra thì nó bán ở chợ trời có chưa đến 7k. Đợt ấy, ông trưởng trại nuôi ý định xin thêm người ra để xưởng hương hoạt động hết công suất, thấy mình đã làm thành công mạch điện khá rẻ, nên muốn mấy ông cùng rót tiền để mình sửa sang lại hơn chục cái máy để tái khởi động dây chuyền sản xuất, sau 1 ngày tính toán số lượng sản phẩm, mình đưa thông tin cho một ông đánh hẳn xe lên HN để mua linh kiện về cho mình làm, đồng thời đặt bên nhà cung cấp các linh kiện để sửa dàn máy, cuối cùng mất gần 30 triệu để mua được đủ đồ, mình bắt đầu ngồi làm dần dần.
Ở chỗ mình có nhiều loa, nên mình cũng hay rảnh ngồi tháo ra rồi chế lại, mình thường thì lấy ruột loa, còn lại thì tự làm hộp, đấu mấy quả pin điện thoại vào để nghe nhạc cho lâu, rồi đầu tư 1 cái sạc để nạp điện. Loa thì xung quanh bao giờ mình cũng làm 1 đống đèn led để cho nó nhấp nháy theo nhạc, thằng bạn H “đen” được mình tặng cho 1 cái loa bé xíu được lắp trong ruột 1 lon bò húc, và chỉ nghe được nhạc bằng thẻ nhớ. Nó dùng cái đó nghe nhạc cũng gần hết mùa đóng hương của nó, cho đến khi mình gần hết án thì tặng nó một cái loa khác to hơn, làm khá cầu kỳ, có thể nghe nhạc từ cả usb, vỏ được sơn nhũ bóng khá đẹp.
Có lẽ, cái thú vui của mình chỉ là rảnh rỗi thì lên chỗ khu cán bộ chơi, ở đó có 1 cây ổi găng khá sai quả, thật sự là sai. Mình cứ ko nhìn thấy ông trưởng trại ở đó là lại trèo lên ngồi trên cây lựa mấy quả chín mà ăn. Có những đợt nó chín nhiều quá, mang theo cái túi lên vặt phải được mấy chục quả, mang xuống xưởng chia cho mọi người cũng ko hết, mình nhịn ăn sáng, nhưng ăn ổi cũng no bụng.
Cái tết thứ 5 trong trại khá nhàm, vì nó ko có gì khác cái những cái tết trước đó, duy chỉ có sự quan tâm hơn từ mấy ông cán bộ dành cho mình chút chút. Đợt ấy, mấy anh em cùng nhau đứng ở buồng giấy chụp cùng nhau 1 bức ảnh, sau này nhìn lại mới thấy cái cân nặng 70kg nó kinh khủng quá. Mình nhìn chả khác gì con lợn.
 
P25.
Đợt ấy, bên nhà mình đón thêm vài người từ trong trại chính ra. Ông anh K “TH” ra đón 1 ông anh có lẽ quen biết từ lâu, tên là T về cùng sinh hoạt trong nhà. Ông anh án giết người, 18 năm nhưng án chỉ còn khoảng 3 năm nữa thôi là về. Ông anh K có vẻ rất quý ông T, nên ông vừa về phát là đã dúi cho ổng 1 cái điện thoại để ổng tiện liên lạc với vợ, sau khi sắp xếp lại xong chỗ nằm và sinh hoạt chung, ai lại về chỗ nấy. Mình lại ôm cái điều khiển nằm xem tivi. Còn mấy ông anh thì rủ nhau xuống đất làm 1 chiếu đánh chắn, có vẻ rất đam mê dù mỗi ngày chỉ làm 1 trận 100-200k mà thôi.
Trong số các cán bộ trẻ, mình chơi thân nhất với H, sinh năm 96. Mình vẫn nhớ hôm H mới về trại, H được phân công đi ra thẳng ngoài này làm, nên ngu ngơ không biết gì cả, vừa xuống xe, nhìn mấy thằng tù bọn mình liền cúi đầu: em chào các anh, ? cả lũ chúng mình ngơ ngác vì chưa bao giờ được nghe cán bộ chào ☹. Mình cứ làm xong rảnh là lại chui ra chỗ H chơi, hôm nào trực thì cả 2 ngồi ngoài chòi canh nghịch, hay lại lượn quanh trại kiếm cái gì ăn, hôm nào hắn ko trực thì lại chui lên phòng hắn xem có gì chơi, rồi hứng lên cả 2 lại rủ nhau đi pha mì tôm, hắn ra chuồng gà ngó ngó, đôi lúc lại móc được về được quả trứng gà….
Cả đội quản giáo ở chỗ mình quen 1 con bé – mình vẫn nhớ tên FB là N “Subi” – một đứa nhìn cao, tóc nhuộm nhưng nhìn hốc hác như mấy con em chơi đá, mới được bố mua cho con SH Việt, suốt ngày lượn lờ mong yêu được 1 anh công an, dù chỉ là công an nghĩa vụ. Và đôi lúc lại đi thả thính cả mấy anh số má trong trại. Con này cũng thuộc dạng hâm hâm hay sao ấy. Chỉ cần nhắn tin với nó đến hôm thứ 2 thôi là nó đã tỏ vẻ yêu lắm, yêu chết đi sống lại rồi. Kiểu như bạn nhắn tin hỏi nó là em ăn cơm chưa thì đến hôm sau nó đã rep lại là em nhớ anh lắm rồi. Và con này, trong vòng nửa năm, nó nhắn tin tâm sự với cả chục người trong trại, và hơi xíu là lại phóng xe ra đòi gặp anh này, anh kia… Mấy ông cứ dí vào tai mình thủ thỉ, hay là mày tán nó đi, đến hôm mình ra gặp mặt, xong mình cũng chạy mất dép.
Hôm đi chỉnh lại hệ thống dây điện 3 pha, mình phải đi ra tận đầu làng. Ngồi quán nước, tự dưng thấy nhớ xã hội ngoài đó vô cùng, nhìn mọi người đi lại, những em học sinh cấp 3 ngon mơn mởn phóng xe đạp điện qua mặt nhìn đáng yêu hết sức, đang ngồi chơi, có 1 lão nhà ở đó mua được mấy cái bánh mì cứ mang ra mời mình ăn. Dân ở đây sống nhìn mặt tù cũng quen, họ chả sợ hãi gì cả, lắm lúc có đồ gì lại mang vào mời đội tù ở đây mua. Được cái, mấy cái ruộng ở đây cái gì cũng rẻ như bèo. Dưa, cà chua, cà pháo….v..v.. ruộng đến mùa họ trồng lúa, còn lại thời gian rảnh rỗi họ cứ trồng bừa phứa và cũng chẳng thèm chăm sóc là mấy, đến lúc nó chín rộ thì họ vừa bán, vừa cho. Dưa bở thì bán cứ 1k / 1kg. Bọn mình toàn ra mua theo bao rồi về bổ ra thau, trộn với đường và đá lạnh. Cà chua lắm lúc họ bảo ra mà vặt, tiện thể dọn lại cho họ cái ruộng là được rồi. Cà chua bọn mình chất thành thùng lớn trong bếp, cả tháng trời nhà mình được ăn món thịt xốt cà chua, và cà chua bao giờ cũng nhiều gấp đôi thịt. Lâu lâu, lại có vụ tát ao cái ao cá dưới trại hay trong làng, bọn mình đều có mặt và sẵn sàng mang theo tiền để mua, mình vẫn nhớ cái lần tận tay xuống bắt con cá trắm đen hơn 7kg. Mua hết 800k về ăn lẩu, 15 người ăn vẫn ko hết. Có lẽ, những ngày tháng này nó quá nhàm chán, mọi thứ chỉ quan tâm là hôm nay ăn gì mà thôi.
Dạo này cũng dễ thở, đập buồng cũng toàn đập vào 8 – 9 giờ sáng. Nhưng mọi người bọn mình ko hề lơ là, nó có thể chỉ là cú lừa, để mọi người khi mất cảnh giác thì có thể sẽ là 1 phát đập vào lúc sớm tinh mơ, vì thế nên bọn mình phải dấu đồ rất kỹ.
Ông trưởng trại kêu mình hàn lại cái cửa sổ bằng lưới B40, vì ông bảo nghe nói chúng nó toàn gửi đồ vi phạm vào qua mấy cái lỗ cửa sổ ấy, mình lọ mọ mang đống lưới, máy cắt và máy hàn vào, làm 1 buổi sáng thì xong, ko quên khoét hẳn mấy cái lỗ to bằng cái bát tô rồi gài mấy mẩu lưới vào… để sau này anh em nó có tuồn đồ vi phạm vào thì ko chửi cái thằng hàn cửa sổ.
Ở buồng mình có nuôi 1 con chó fox, đặt tên là Chivas. Nói chung là trong những con chó mà mình từng nuôi thì con này phải gọi là con Quái chó chứ ko còn là chó nữa.
Ở trại mình có 4 con chó rất lớn, với mọi người trong trại nó rất hiền nhưng chỉ cần người lạ vào thì cực kỳ hung giữ, có đợt cả 3 con chó cái cùng đẻ 1 lúc được hơn 20 con chó con, chúng nó bé xíu chạy lon ton khắp trại như đàn chó bông chui hết cả vào nhà xưởng chúng mình đang làm, con thì quấn quanh chân, con thì mấy đứa bế lên lòng có vẻ rất thích thú. Nhưng nếu về độ không con Chivas nó ở 1 đẳng cấp quá khác.
Đầu tiên là do nó cũng được chiều quá nhiều, chiều nhiều nên cũng hư, hư nên có khá nhiều người cũng ghét nó nên cứ lởn vởn là lại ăn đánh, mình lâu lâu cũng vỗ đầu cho nó vài cái, nhưng nó quái nên ở nhiều nó cũng biết tính người. Bọn mình xin thêm 1 con chó đực vào để cho con Chivas nó đẻ, nhưng con kia vào ngoài việc làm cái búp bê tình dục cho con Chivas thì chả được gì, lại còn ngu, vì bị con Chivas nó bắt nạt liên tục, cơm ăn thì bị tranh phần, đồ ngon thì khi nào con Chivas ăn xong nó để lại cho mới dám ăn, láo ngáo là bị ăn cắn, lắm lúc bị con con Chivas nó đè ra cắn đái cả ra nhà. Xong kiểu gì cũng bị mình quật cho mấy cái. Con Chivas thì khôn lắm, thấy mình cầm roi là nằm ngửa xuống, vẫy vẫy đuôi quờ quờ chân cốt để làm trò cười cho mọi người ko đánh nó. Và, 1 lần nó đi bới rác, chân nó bới vào con dao lam nên chảy máu, nó thấy khi chân đau chả ai đánh nó, thế nên khi bình thường đi ngoài sân, nó thấy đối tượng nào hay đánh nó là nó sẽ giả vờ đi cà nhắc, khuất mắt phát là nó lại chạy tung mù lên. Được cái mình ủng hộ việc nuôi chó ko phải vì nó đáng yêu mà đơn giản vì nó khá thính, tối ở trong buồng nó có thể nghe xem có cán bộ đi kiểm tra ở ngoài hay ko, và nếu sáng sớm nghe nó sủa là biết ngay đập buồng. Nhưng được cái là khi nó bắt đầu chửa là mình ko đánh nó nữa.
Mình đánh nó vì cái tội đêm hay trèo trộm lên giường ngủ. Con này ngủ cũng khá tinh, ai dậy nó ko ý kiến gì, nhưng mình chỉ cần trở mình thôi là nó lại chạy tọt vào ổ nó ở góc nhà, nó rình cho mình ngủ nó lại leo lên giường, có lần mình dậy chắc nó ngủ quên nên ko biết, nghe tiếng bước chân mới tỉnh nhưng chả hiểu nó trốn ở chỗ nào khá kĩ, mình ngáp ngủ đi ngó 1 vòng nhưng ko thấy đâu cả. Sau này, nó đẻ được 5 con thì 2 con chết, 3 con còn lại khá đẹp nhưng con này đẻ lứa đầu nên ko biết nuôi con, bọn mình suốt ngày phải túm cổ nó lại rồi giữ chân, để cho đàn con nó bú. Sau này, bọn mình cho mấy ông cán bộ hết.

Gần tết mấy anh em được về đặc xá nên thăm mọi người cũng nhiều, mọi người đều toàn nghỉ ngơi chơi bời tầm 1 tháng rồi mới bắt đầu đi làm, Mình rất vui vì có 1 bà chị người yêu ông anh cùng buồng cũ, ở tận bên Nga về VN chơi cũng đòi lên thăm mình vì lâu lâu 2 chị em cũng hay ngồi chém gió với nhau, bà chị qua mình để nắm bắt tình hình ông anh trong đây có đi tòm tem con nào hay không?
Mình được giấy khen và thưởng 300k, năm nay chỉ được 1 đội được thưởng 2tr, vì năm nay quân số ít hơn rất nhiều sau đặc xá nên mức thưởng cũng được rút lại khá nhiều ở toàn bộ mặt trại. Mình được giấy khen vì mình được đưa lên làm tự quản - ở đây có 2 đội, ông anh H đội trưởng đội làm hương, là tự quản, và mình, tự quản đội còn lại. Ông anh K “TH” ở buồng mình thì chả cần cái chân đó, vì thực ra nó chỉ trên giấy tờ mà thôi và cái này do ông Đ đề xuất với trưởng trại, dù sao thì mình cũng là đệ ruột của ông Đ, các ông quản giáo thường trêu đấy là bố nuôi của mình.
Tết năm nay, hơn tết năm ngoái là cái toàn mấy ông trẻ ở với nhau, mấy anh em quẩy nhạc đến tận sáng sớm. Mùng 1 buồng mất 2 triệu tiền kéo co, năm nay đội nhà mình trẻ nhưng toàn chân yếu tay mềm. Mình vẫn nhớ mấy ông anh, đêm làm ít chất kích thích, bay nhảy cả đêm, 4 giờ sáng vẫn kéo mình ra sàn rồi bảo mày đứng đây tâm sự với anh 1 tí… Rồi ông anh tỉ tê hết đống tâm sự của mình trong thời gian vừa qua, ông anh bảo, ông anh sẽ tìm cách xin ra ngoài, chán ở buồng lắm rồi. 6 giờ sáng cả lũ gẫy nhạc, thằng cu em nằm bên cạnh mình cứ rên lên mẹ ơi con rét.
Mình vẫn nhớ, hôm m2 tết, mình ngồi gọi điện cho em, chui ở trong chăn nên nghe giọng hơi khác nên có lẽ em nghĩ rằng mình đang trêu em, em ko nhận ra nên mình xẵng giọng. Anh Q đang ở trong tù đây. Em cúp máy.
Lát sau mình ib FB cho em, em bảo nghe giọng khác lắm, nhưng rồi tự dưng mất hứng, mình ko trả lời em nữa.
Cho đến 1 đợt sau đó, em bị mất FB.
Em ib cho mình rất dài, rằng có lẽ mình biết người hack FB của em. Nếu là mình làm, thì cho em xin lại.
Quả thật, mình trong trường hợp này tình ngay lý gian, để giải thích được cũng khá là vất vả, ngày xưa, mình có được em cho pass FB, có vào 1 vài lần nhưng rồi lâu lắm rồi ko vào, và gần đó em cũng đã đổi mật khẩu. GIờ nghĩ lại lúc đó mình cũng hơi quá đáng, vì sẵn đang bực mình nên mình cũng lỡ lời mắng em, tuy ko gay gắt nhưng khá bất cần, lúc ấy có vẻ mình khá là hả hê, nhưng sau đó nghĩ lại thấy hối hận quá, mình quyết định nhờ người lấy lại pass FB cho em. Cũng khá dễ dàng vì nó ko được bảo mật cho lắm, mình chuyển acc cho em rồi offline, có lẽ mình sợ cứ nói chuyện nhiều với em, mình lại không kìm được lòng.
Mình bắt đầu vào chế độ giảm cân, do tìm hiểu khá kỹ nên mình áp dụng luôn cho nóng. Đầu tiên là trước mỗi bữa ăn, mình sẽ uống trước 1 cốc nước đầy, rồi mỗi bữa chỉ ăn 1 bát cơm chia làm 2 lần xới, chủ yếu ăn thức ăn và ăn rau xanh. Mới đầu quả thật là đói, vì đang ăn nhiều tự dưng đổi khẩu phần đột ngột, cứ tầm 3 giờ chiều đã chóng mặt vì đói, nhưng rồi qua khoảng nửa tháng, thành ra lại quen. Buổi chiều mình nghỉ tầm 3 giờ đến 3 rưỡi là muộn, về là mình ôm tạ ra tập đến 4 rưỡi, xong rồi đi phụ nấu cơm. Xong xuôi tầm 5 rưỡi tắm rồi lên đê hóng gió cho mát, đến 6 giờ thì đóng buồng. Do mình tuân thủ khá tốt cái chương trình giảm cân mà mình đề ra, sau 5 tháng mình giảm được hơn 13kg, từ 70 xuống 58 kg. Nó giống như 1 bài test về tinh thần mình. Đúng vậy, chỉ cần cố gắng thì chẳng có gì là không thể làm được.
Mâu thuẫn lớn nhất trong buồng mình đó có lẽ là quan điểm của anh K “TH” và ông anh T mới về, đơn giản đó là vấn đề dùng điện thoại. Ông anh K đã đồng ý cho ông T dùng điện thoại rồi, nhưng sau khi chơi với mấy ông mâm khác ông anh cũng muốn cho đội nhà bên kia dùng. Đó là 1 điều gần như chúng mình ko muốn, vì đơn giản, đứng trên phương diện quản lý, có ít cán bộ có thể nhắm mắt bỏ qua, chứ dùng tràn lan thì tất nhiên là sẽ bị dẹp thẳng cẳng. Nhưng ông anh T ko hiểu hoặc cũng ko muốn hiểu, vì thấy cán bộ ở đây có vẻ đang quá dễ tính.
Chuyện mâu thuẫn cứ lớn dần, nhất là sau khi Quốc Hội thông qua luật mới, đưa luật sử dụng điện thoại trong trại giam mà bị lập biên bản nhiều lần có thể sẽ đưa ra khởi tố. Đó là 1 điểm quan trọng để xử lý nhiều trường hợp cứng đầu. Chúng mình thì hoàn toàn bị động, nằm nghe ngóng xem từ 1/7 này, ngày mà luật có hiệu lực thì sẽ như thế nào? Mình thì xác định chắc là sẽ bỏ đi, ko dùng điện thoại nữa.

Mình vẫn nhớ như in cái lần mình thực sự làm tổn thương em, đó là khi em chẳng còn ai để chia sẻ, em nhắn cho mình kể về việc em rất thích nuôi chó, 1 con poodle, em bỏ tiền ra mua nó và có vẻ rất hạnh phúc, cho đến khi mẹ em nhất quyết ko cho em nuôi, em phải mang nó đi cho và khá buồn. Cái thằng khi đó tán em, sau khi nghe được câu chuyện về mình, thì ngày hôm sau nó biến mất như chưa từng xuất hiện, mình chả doạ dẫm, hay làm gì nó cả, ấy thế mà nó sợ… Em suy sụp lắm, có lẽ khi nhắn cho mình chỉ mong chút sự đồng cảm, nhưng mình lại nhắn lại rằng: “qua bao nhiêu năm, quen biết em, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy mình lắm lúc cũng ko bằng con chó của em” Em trả lời rằng thực sự em bị sốc và chỉ mong chia sẻ với mình, em xin lỗi vì đã làm phiền mình.
 
P26 – Chuyển buồng – tách quẫy

Mình suy nghĩ khá nhiều về em. Có lẽ, ở đời, có những nỗi đau khiến ta từ từ mới thấm.
Ngày mình gửi tới em lời chúc hạnh phúc, mình cảm thấy trống rỗng và vô vị.
Ấy thế mà, càng về sau, mình càng cảm thấy khó chịu, khó chịu đến không tưởng. Tại sao, đến bây giờ, khi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, mình lại để trái tim mình yếu đuối như vậy???
Phải làm sao đây?

Do hay mượn đt của ông H cán bộ, nên ngày trước lắm lúc cần nhắn cho em, mình lại nhờ ông H nhắn hộ, vì thế, em và ông H lắm lúc cũng chém gió với nhau đôi câu. Và khi mình ko nói chuyện với em nữa, thì em hay hỏi han về mình qua lão, lắm lúc nhờ lão gửi lời nhắn nhủ đến mình, biết vậy mình đành bàn với H rằng, bắn tin cho em rằng mình vừa tán được 1 con bé, đang học cấp 3. Để em ghét mình, và từ hôm ấy, không thấy em liên lạc vơi mình nữa.
Ở đây, có lẽ bọn mình thích chính là Chủ Nhật, vì không những được nghỉ mà lắm hôm còn được ngắm gái, nhiều người nên thăm gặp trong đó có Người yêu, con gái, bạn bè hay em gái – rất nhiều gái xinh luôn. Mà cứ có ai xinh lên là cả lũ bọn mình lại cứ toàn giở vờ cầm sổ lên căn tin để mua hàng, nhưng thực chất toàn đi qua đi lại xem mặt nhau nó như thế nào. Mình cũng hay hóng nhưng hay bị mấy ông ở phòng đòi đuổi về, thực ra tại vì mình có mấy cái quần đùi khá mỏng, mà ở trại mặc quần sịp làm gì cho nó bí hơi, lắm lúc đi lên đúng lúc ngược nắng thì nó hơi sexy một tí nhưng kệ đi, mặt mình chai rồi nên chả sợ.
Ở chỗ mình có 1 ông anh mới vào, làm ở trên bếp cán bộ, có cô con gái sinh năm 97, hơi mập 1 chút nhưng rất thích ăn mặc sexy, lúc nào cũng quần đùi bò ngắn 30 cm thôi, lên là hay xin ăn cơm cùng, toàn ngồi chỗ ghế đá uống nước của cán bộ chém gió với mấy ông quản giáo trẻ, có vẻ khá thân thiết. Chả biết vô tình hay cố ý nhưng toàn ăn mặc hở hở xong rồi ngồi toàn dạng háng ra thôi, anh em lúc đầu cũng hào hứng lên tám chuyện lắm, vì thực ra ở trại, thị nở vào cũng thành xinh hết. Ấy vậy mà mình gặp vài lần thì ớn đến tận già vì cái thái độ kênh kiệu và coi thường người khác, gặp ai tù nó cũng chỉ trỏ thằng này thằng kia …. Ko chấp nhận được. Chả bù cho nhiều nhà lên, gặp ai họ cũng chào hỏi rất đàng hoàng lễ phép.

Một buổi sáng mình nghe tin thầy Đ sắp chuyển công tác, chết thật vậy là cái ô dù của mình sắp đi đứt rồi, đúng lúc ấy thì ông K cũng quyết liệt hơn trong việc muốn chuyển buồng. Và ý ông anh muốn ra ngoài và bỏ luôn ko làm đội trưởng đội giấy nữa, ông anh muốn ra xin cái bãi ruộng trống ở trước cổng trại để trồng rau. Đùng 1 cái, thầy Đ chuyển luôn công tác, khi mình còn đang bơ vơ thì anh K cũng ra ngoài, ở buồng cùng ông T quả thật mình ko hợp cho lắm, vì cái kiểu sống ở trại chính quen rồi, ko thể mang ra áp dụng với ngoài này được. Mình tìm cách sang bên buồng 2 vậy. Dù sao thì ở bên đó cũng có ông H đội trưởng đội hương, ông ấy với mình quan hệ cũng khá tốt trong công việc, mỗi khi ổng đi vắng thì mình sẽ phụ trách đội giám sát đội cho ông. Thế là mình tìm cách đi xin, thầy Đ đi bàn giao lại toàn bộ công việc cho thầy L. Về phía thầy L đó là 1 thầy khá trẻ nhưng kín tiếng, bọn mình ít tiếp xúc nên cũng khó đoán, nhưng theo kinh nghiệm của nhiều người thì cũng nên cẩn thận… Mình đành nhờ xin sang buồng, nhưng chưa được thầy đồng ý.
Mình có lên gặp hẳn ông X, nhưng mà thật sự ông X tuy là trưởng trại, nhưng cái công việc sắp xếp lại là việc của ông L, ông cũng ko muốn can thiệp nên chỉ xuống nói xem xét cho mình chuyển buồng, và ông L vẫn trì hoãn. Đến vài hôm sau, mình nóng ruột quá, lại gọi điện về nhà nhờ ông cậu mình can thiệp, chiều hôm đó sau 1 hồi trao đổi thì mình cũng được chuyển sang buồng 2. Mình háo hức về buồng ôm đồ sang bên đó, và từ ngày hôm sau mình ko một lần nào bén mảng sang buồng cũ nữa.
Sang đây bọn mình bắt đầu bàn chuyện tách mâm, và mình sẽ nấu cơm. Mình bắt đầu làm chân đầu bếp chính của mâm từ đó, bắt đầu vào bếp, H “đen” phụ trách việc đi chợ và phụ bếp cho mình, còn mấy đứa ở nhà sẽ phụ trách việc rửa xoong nồi khi nấu và rửa bát khi ăn. Còn đến chủ nhật là chúng nó sẽ ko cho mình vào bếp mà sẽ ngồi đó để bày vẽ những món phức tạp giết thời gian. Mình vừa nấu, vừa hỏi mấy đứa ở các mâm khác để học hỏi cách nấu ăn, ngót nghét 1 tháng mình cũng nấu nướng khá ổn. Cuộc sống cứ tưởng sẽ êm đềm, và mình thì đang chỉ mong lần giảm án này, qua 2/9 năm nay, mình sẽ biết chính xác được thời gian mình hết án. Năm ngoái là lần giảm đầu tiên của mình, được 8 tháng.
Ngày làm hồ sơ giảm án đã đến, mình rất háo hức vì đây là lần giảm cuối cùng của mình rồi, ấy thế mà đời không như là mơ.
Tối hôm ấy, mấy anh em đang ngồi chơi, thấy thằng bạn nó ngồi nghịch điện thoại, mình cũng ngứa chân ngứa tay, bảo vứt tao mượn 1 tí, vừa cầm lên, bật camera quay 1 vòng quanh buồng, đến lúc quay ra cửa sổ thì thấy ông L đã đứng ở đó từ bao giờ, ông thò tay vào, bảo đưa đây. Mình đành cúi đầu và đưa cái điện thoại ra. Thằng bạn có vẻ không vui, 10 phút sau nó lẩm bẩm chửi ông ấy mấy câu rồi mượn ông anh H cái đt để gọi về nhà, vừa mới rút được cái sim ra ông L lại xuất hiện bảo mày lẩm bẩm cái gì, đưa nốt cái đt đây. 2 anh em nhìn nhau có vẻ đồng cảm, hôm sau 2 thằng bàn với nhau mang tiền lên xin lỗi ông ấy.
Hôm sau mình gọi nghay về nhà thông báo để ông cậu can thiệp, ông cậu tức tốc gọi điện ra không quên kêu gào một trận là đã bảo ko được dùng điện thoại rồi cơ mà….
Mình bảo thằng H “đen” xuất ngay cho 1 triệu, mình đi thẳng lên phòng ông đang ngồi, ổng chỉ xuống ghế, mình ngập ngừng trình bày rồi dúi vào tay ổng 1 triệu, nhưng ông ko lấy. Rồi ông giải thích, đấy là công việc, thu thì vẫn thu nhưng không phạt, mình vẫn đang là tự quản, vẫn làm công việc giúp đỡ cán bộ còn việc thu điện thoại thì chỉ là để cho mọi người nhìn mà làm gương thôi. Rồi ông đưa cho mình cái mẫu bản kiểm điểm để mình viết. Bây giờ mình mới nhận ra đấy thực ra là 1 bước đi của ổng. Cái chính ổng muốn nắm được điểm yếu của mình để có thể áp chế khi cần thiết. Mình đang ở cửa dưới nên mình cũng ko ý kiến gì, thực ra mình cũng chả trách gì các ông ấy, mỗi người một việc, ai cũng muốn hoàn thành công việc của mình. Mình viết bản kiểm điểm và có chút an tâm hơn, nhưng vẫn gọi điện về nhà bảo chú ý cho mình cái việc giảm án, cứ phải đề phòng phương án xấu nhất vì chỉ cần trình cái bản kiểm điểm này vào trong trại chính, thì tất nhiên, là việc giảm án năm nay của mình có thể sẽ bị tụt hơn dưới mức 8 tháng là cái chắc.
Cuối cùng thì mọi việc cũng tạm ổn, mấy hôm sau, đích thân ông L thông báo rằng mình được đưa lên là 11 tháng, lúc đầu ở đây đưa vào là 10 tháng. Thế là ổn, chỉ cần chờ trước 2/9 là sẽ có kết quả.
Năm nay không có đặc xá, nhưng sẽ chuẩn bị áp dụng một luật mới, đó là những ai đi đủ ½ mức án và đủ theo một số tiêu chuẩn và mức án còn lại dưới 3 năm, có thể sẽ được thả về với một mức án treo mới bằng với số thời gian còn lại của bản án, mọi người mong ngóng nó thi hành, nhưng chưa có văn bản hướng dẫn nên cuối cùng đến lúc đó nó mới chỉ có nằm trên giấy tờ mà thôi!

Đợt này, trại xây 1 phòng mới ở ngay chỗ chòi canh để tiện canh gác, chỗ đó trở thành phòng của ông L và ông H. 2 ông được dọn xuống ở với nhau, và đặc biệt, còn được lắp thêm cả wifi. Vì thế, cứ mỗi sáng đi làm, vào ca nào mà ông L nghỉ là tôi lại chui vào phòng ông H lúc rảnh rỗi, lắm lúc ông ấy vẫn còn ngủ như chó con say sữa, tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, mục đích của tôi chỉ là vào rút cái điện thoại của lão ở đầu giường rồi lên mạng check tin nhắn, đợt này, tối đến về buồng là tôi quyết tâm không đụng vào cái điện thoại, có việc, thì tôi ra chòi để gọi điện thoại bàn. Lúc này trại vừa xin được lắp 1 chiếc điện thoại bàn để cho phạm nhân gọi, tiền sẽ được trừ thẳng vào sổ lưu ký với giá 2k 1 phút. Ở trong phòng lão nghịch điện thoại quả là 1 ý rất hay, vì đơn giản là ít người soi mói, và nếu trại chính có ra đập buồng bất ngờ, thì cũng chẳng bao giờ vào khám ở đây, và tôi thì cứ vớ đại một cái chổi rồi chả vờ quét dọn cũng được. Nếu hôm nào mà ông trưởng trại nghỉ, thì tôi càng được đà lấn tới, chỗ nào cũng đi chơi được, lượn quanh trại không sót một chỗ nào, lên cả phòng mấy ông quản ngồi xem tivi cũng được, miễn sao công việc sắp xếp ổn thoả là được. Từ ngày ra phụ trách kỹ thuật, công việc thì nhàn hạ, tiếng nói thì lại có trọng lượng và điều đặc biệt là chả phải mất thêm một đồng tiền nào ngoài tiền ăn. Có lẽ mấu chốt của chuyện này là được việc, mình luôn làm tốt mọi việc được giao. Mà nói đúng hơn, là việc gì khó cũng đến tay.

Một hôm tự dưng lão H chạy đi tìm mình, lão đưa cho mình đoạn tin nhắn Th gửi cho lão, hỏi xem lão có về quê ko, em muốn gửi đồ cho mình. Em bảo biết mình có người yêu nên muốn gửi quà lên cho người yêu mới của mình. Câu chuyện có lẽ đi quá xa rồi, mình mới login nick rồi ib em bảo là mình nói dối đấy, không phải gửi gì lên đâu.
Bẵng đi mấy hôm em bảo muốn nói chuyện với mình. Mình bảo mình dạo này không dùng điện thoại nữa. Em bảo em sẽ gọi đt cho H rồi nhờ H chuyển vào cho mình. Mình đành ra chòi đăng ký gọi cho em.
Quả thật, mình lại mủi lòng, qua những câu chuyện mình lại nhận ra rằng mình chẳng thể ghét em nổi nữa, mình thương em, thương em vì những gì em đã trải qua, thương em vì tất cả mọi thứ mà em phải chịu đựng. Hối hận vì mình đã làm sai nhiều, nhiều quá để bao nhiêu người xung quanh mình lo lắng cho mình. Và rồi một hôm, em bảo sẽ không liên lạc với mình nữa, vì dạo này em ổn rồi, em cám ơn mình thì mình lại buộc miệng. Mình nói rằng, nếu có cơ hội, e có muốn làm lại ko?
Em bảo, em muốn gặp mình.
Mình bảo để mình sắp xếp.
Tháng ấy, bố mẹ mình lên thăm, mình giữ lại quyển sổ thăm gặp, bảo là để bạn bè nên thăm cho tiện, mình cứ vứt sổ ngoài căn tin, ai lên thì qua đó lấy mang vào sẽ đỡ bị vặn vẹo hơn, mình gọi điện cho em, bảo là muốn lên thăm thì phải có sổ, mà sổ bây giờ thì phải lên nhà mình mượn rồi ra phường xin xác minh là người thân của mình thì mới lên thăm được. Mình chỉ đùa thôi, nào ngờ em làm thật, em gọi thẳng điện cho mẹ mình và bày tỏ rằng muốn mượn sổ để ra phường xác nhận, mẹ mình bảo em là thằng Q nó lừa đấy, ?
Mình vẫn nhớ, một hôm gọi điện cho em thì mẹ em nghe máy, mình chỉ biết chuông vừa kêu thì một giọng bên kia khá lá, cứ Q à, có phải Q ko? Mình hỏi ai thì cứ Cô đây, mãi sau hình như mới nhớ nên giới thiệu, cô là M, mẹ Th đây.
Á, mịa, mình cứng họng luôn, các bạn phải hiểu vào cái hoàn cảnh mình, gặp phụ huynh người yêu nó là cả 1 cái vấn đề đáng được suy nghĩ, tuy là chưa biết được cái mục đích của bên kia là gì, nhưng mình thấy cũng khá là băn khoăn, đang mải mê suy nghĩ là chuẩn bị tinh thần thì mình nghe được thêm mấy câu, mà mình ấm cả lòng. Ở trong đấy nhớ ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khoẻ nhé, đây, nói chuyện với Th đi.
Em bắt máy rồi cười hì hì. Em kể, mẹ em bao lần cứ đòi nói chuyện với mình, mẹ em còn bảo để mẹ bắt máy xem mình có nhận ra giọng mẹ em không? Mình thấy thật kỳ lạ, mình và cô chưa gặp nhau bao giờ, ấy thế mà mẹ em chẳng hề ghét mình khi biết mình vẫn còn đang trong thời gian thi hành án tại đây. Em nói rằng em đã thu xếp được công việc rồi, tuần sau, chủ nhật em sẽ lên thăm mình. Vậy là tính ra cũng đã hơn 1 năm kể từ ngày 2 đứa gặp mặt, mình lại cảm thấy hồi hộp.
Hôm đó, mình dậy sớm lắm, tắm rửa rồi nằm xem tivi mà tâm trí rối bời. Bảo thằng H “đen” đưa mình mấy trăm ngàn để chuẩn bị lót tay cho buổi gặp mặt qua trưa, cẩn thận hơn mình còn nhờ ông H cán bộ đứng ở đó trợ giúp nếu có vấn đề gì. Em lên cũng khá sớm, mới có 8 giờ em đã lên tới nơi. Mình đi ra, em nhìn mình gật đầu mỉm cười.
 
P27 – kết thúc – ra trại
Đó là một sự lựa chọn khó khăn, nhưng hoàn toàn đúng đắn.
Mùng 10/3 âm lịch, mình được xếp lịch nghỉ. Mình đi làm ở bên mảng siêu thị, nên thường những ngày nghỉ lễ lại là những ngày đông khách do đó ít khi được nghỉ lắm. Mình cũng chẳng quan tâm, cứ để mọi người đăng ký nghỉ thì còn trống ngày nào người ta tự xếp mình vào. Ấy thế mà, hôm ấy mình lại được nghỉ ngày lễ. Đang nằm ngủ thì điện thoại có tin nhắn, mình mở mắt ra với lấy cái điện thoại, tin nhắn của em. Lạ thật, nửa năm nay sau cái lần em lên Hà Nội khám mắt, 2 đứa không hề liên lạc gì với nhau. Chắc là có chuyện gì rồi.
Đọc dòng tin nhắn, mình phải dụi mắt đến vài lần, lúc này thì tỉnh ngủ hẳn. Em báo rằng, chủ nhật này em làm đám cưới, đón dâu rồi, chỉ làm cỗ nữa thôi. Em chẳng nhắc đến việc vời mình về, có thể em nghĩ rằng vì lý do nào đó có thể mình ko muốn đi, thực ra cuối tuần, mình cũng ngại xin nghỉ… Mình đành chúc em hạnh phúc, cuối cùng, ngày em lấy chồng cũng đến, nó sớm hơn những gì mình nghĩ. Dù sao, nhìn em yên ổn rồi, mình cũng nhẹ lòng đi biết nhường nào.
Mình nhắn: chúc em hạnh phúc rồi tắt máy!

Thời gian trôi qua là minh chứng rõ ràng nhất cho sự lựa chọn, em đã chọn đúng, khi chồng em cho em đầy đủ những thứ xứng đáng em được nhận, thì mình vẫn lông bông với những công việc không ổn định, chả dám tán gái vì cái đồng lương 3 cọc ba đồng…. Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ ta quay lại cái khoảng thời gian năm ấy, cái hôm mà em đi lên gặp mình.

Trời hôm đó thật đẹp, có nắng nhưng có gió nên khá mát. Mình đi lên cầm theo quyển sổ thăm gặp, kẹp vào trong đó 100k rồi đưa cho em, em đi vào đưa sổ với chứng minh thư ra để làm thủ tục thăm gặp. Xong rồi 2 đứa ngồi 1 góc nói chuyện. Hôm nay em mang rất nhiều đồ lên cho mình, mình bảo đừng bày vẽ, nhưng em bảo em đi làm, em có tiền. Mình hiểu cái cá tính của em nó rất mạnh mẽ, nên cũng không nói gì. Thế rồi em lại hỏi han công việc của mình như nào, sức khoẻ ra sao…v..v.. 2 đứa cứ ngồi chém gió đến hơn 10 giờ, chả hiểu sao thời gian trôi qua nhanh quá. Tôi bị giục chuẩn bị hết giờ. Mình liền đứng dậy, cầm 200k đã bỏ sẵn trong túi dúi cho ông P, cán bộ hôm nay trực, bảo rằng cho mình ăn trưa ở ngoài với em. Phải giới thiệu là em họ, chứ ko được giới thiệu là người yêu, không thì tất nhiên là sẽ chẳng có chuyện ngồi ăn ở ngoài với nhau. Ông P cầm tiền nhưng vẫn lắc đầu, bảo dạo này quy định nghiêm lắm, lại hay đi kiểm tra, nên ngồi thêm 1 lúc nữa rồi vào. Xong rồi ông đứng dậy bỏ đi cho chúng mình ngồi nói chuyện riêng tư một lúc. Mình mượn điện thoại em gọi ngay cho lão H, bảo lên ngay chỗ này mình nhờ chút chuyện, lão lọ mọ lên, chào em rồi ngồi xuống chém dăm ba câu chuyện, mình bảo lão lên tìm cách xin cho mình ở ngoài, vừa mình xin không được.
Lão lên rồi đến nửa tiếng sau quay lại, bảo mọi người ai cũng xúm vào xin hộ mình nên cuối cùng cũng xin được, nhưng với điều kiện là trưa lúc nào cũng phải có cán bộ trông và nếu ai có hỏi thì bảo là gặp đến lúc ăn cơm là vào buồng, kể cả người hỏi là ông X, trưởng trại.
Mọi người vào buồng, mình với em ngồi gần lại với nhau, mình cầm điện thoại em chụp vội 1 tấm để up lên FB làm kỷ niệm, mấy ông cán bộ thì đang bận ăn cơm mất rồi. Em mang ra bánh mì với nguyên một cân giò, đây là giò mẹ em mua gửi cho mình, mẹ biết em lên đây thăm nên gửi quà lên ? mình thật sự khá bất ngờ với thái độ của mẹ em, haiz, mình nghĩ mình lại mắc nợ thêm một người nữa rồi.
Đang ăn, bỗng dưng em quay sang hỏi mình, vậy bây giờ, mối quan hệ của 2 đứa mình là gì?
- Hãy cho anh thời gian suy nghĩ.
- Đối với em, bây giờ có là gì đi nữa, hôm nay dù anh có quyết định như thế nào thì sau này em cũng sẽ không còn nuối tiếc gì nữa, hôm nay, lên đây muốn gặp anh, để trực tiếp nghe từ chính miệng anh nói rõ ra.
Quả thật, lúc ấy mình cũng khá rối, mình không biết nên trả lời như thế nào nữa, rồi mình bảo, hãy xem mối quan hệ của chúng mình sẽ tiếp tục được đến đâu… Em sẽ chờ anh chứ. Tính ra còn 6 tháng nữa thôi. Đã 5 năm đợi chờ, sắp đến lúc 2 đứa có thể được ở bên nhau rồi, em gật đầu nhìn về nơi xa xăm.
Ăn cơm xong là lão H phải lên trông mình, lão cũng ngồi xuống chém gió với chúng mình, một lúc sau lại 1 lão nữa đi qua rồi cũng ngồi chém gió. 2 lão cứ ngồi tâng bốc mình lên mây, em thì cứ cười típ cả mắt. Hơn 1 giờ, ông P lên bảo sắp mở cửa rồi, để lần khác rồi gặp…. Em đứng dậy chào mọi người rồi về, mình ra tận cổng dắt xe cho em.
Thế nhưng cả buổi hôm ấy, mình không ôm em một cái nào cả.
Lần đầu tiên mình gọi điện cho mẹ em, đó là vào một buổi chiều. Mình nghe em nói mẹ có chuyện gì muốn hỏi mình. Mình xin số của mẹ, em cho luôn. Vì chiều mẹ hay ở nhà nên mình gọi. Cũng chẳng có chuyện gì, mẹ hỏi han tình hình án từ, rồi ăn uống sinh hoạt trong này ra sao. Sau đó mẹ động viên mình phải cố gắng, vì em, tuy rất chi là ương bướng khó để người khác phải ép làm như thế này thế nọ, ấy vậy mà lại rất nghe lời mình. Nửa tiếng đồng hồ nói chuyện mình chào mẹ và hẹn khi khác gặp lại.
Lần cuối mình gọi điện, là sau khi mình ra trại, thực sự mẹ em ấy rất muốn gặp mình. Mẹ em cũng nghe ngóng được khoảng thời gian mình ra trại, chỉ là không biết chính xác. Trước hôm về thì mẹ em gặp bà bác mình ngoài chợ, chạy theo để hỏi thăm bằng được về mình và dặn, nó về nhớ bảo xuống đó chơi.
Ấy thế mà, mình chẳng còn dám có mặt mũi nào để gặp mẹ em, vô cùng xấu hổ, công việc thì lông bông, nhưng mình cũng tự hứa, sẽ có một ngày mình về thăm mẹ. Hôm ấy, mình gọi điện hỏi thăm sức khoẻ và việc xây nhà của mẹ, rồi hỏi thăm chút tình hình của em. Mình chả dám nói chuyện với em, vì có vẻ em ghét mình lắm.
Ông anh K “TH” của mình thì dạo này cứ miệt mài trồng mấy cây rau xong rảnh lại chui vào bụi chuối để online đọc báo xem film. Được cái ở đó cũng hay, ngồi trong đó quan sát được cả cái khoảng đường dài từ ngoài làng vào trại, nên nhìn thấy có xe đập buồng đi ra là cứ lẳng điện thoại ra góc vườn rồi đi vào, chờ đến khi kiểm tra xong lại ra nhặt về, anh bảo, tối vào buồng anh cũng chả cầm điện thoại theo nữa, càng đỡ bị soi. Ông anh trồng nhiều rau lắm, nhưng chỗ mình thì đồ mua được ở chợ nên thực ra chỉ cần nhận cơm thôi, rau thường không ăn hàng trại cho, nhưng kể từ khi ông anh mình ra làm được cái vườn khá tốt, mình lại hay đi ra xin rau về ăn. Cứ buồn là lại cầm con dao ra ngồi chém gió với ông anh một lúc rồi về ôm theo 1 đống, đủ để cả nhà ăn vài ngày.
Nguyên 1 năm cuối cùng mình ở trại, được cái là mọi việc đều trôi qua khá êm đềm chỉ trừ chuyện tình cảm mà thôi. Mình luôn cố gắng để chẳng ai bắt lỗi mình được, lại luôn cố gắng làm vừa lòng mọi người, nên gần như cả trại ai cũng quý, ai muốn nhờ vả mình gì là mình đều làm ngay chứ ko kiểu hứa lèo.
Ở trại mình, có nhiều người được ra ngoài làm, mỗi ngày đều có giấy cho trích xuất người đi làm. Nó cũng khá vui tuy nhiều lúc hơi vất vả, như đội xây, hay là đội đi đánh cá. Ông Giám thị có cái đầm cá lớn lắm, bình thường ở đó sẽ có 2 người thay nhau nuôi và ở tại đó luôn, nhưng đến đợt đánh bắt thì sẽ phải huy động nhiều người. Và thường huy động ở chỗ mình ra đánh. Năm đầu tiên mình ra trại, bên mâm nhà mình có 1 ông anh đi theo đội đánh cá, vì nhiều lắm lên về hôm nào cũng được cho đủ các loại cá lớn cá bé, nhưng đa phần toàn bằng bắp chân. Hôm nào ông anh ở nhà mình cũng mang về đến cả cân tôm to như ngón tay cái, anh em tối đến là mang bếp dầu và chảo vào đợi ông anh về là vừa chao mỡ vừa ăn, cá to thì bọn mình thả vào xô nước rồi thịt dần, cá bé thì cả lũ cùng mổ rồi mang ra sân phơi khô, đánh hết cả cái đầm đó, bà vợ ông giám thị còn mang cho bọn mình cả cân sái sùng – nó ngon mà cực kỳ đắt, nhưng nhà vợ chồng bà có vẻ nó quá nhiều đồ ngon nên ăn không hết, bà hay mang đi cho phạm nhân làm ở khu nhà bà nhiều lắm. Sau này, khi mình gần về ông anh ở cùng mình cũng xin được ra đó cải tạo, hằng ngày cứ cắt cỏ rồi cho cá ăn, ra đó được cái gặp vợ con dễ hơn trong này nhiều.
Đợt ấy, mình cũng được ra ngoài 3 ngày liền, đó là lúc ông trưởng phân trại chuyển nhà, ông xin được 3 đứa đi ra dọn nhà cho ổng. Ông bán cái nhà chính ngay cổng trại chính, hôm ấy bọn mình được ông L đánh ô tô chở hàng đưa đi, bốc đồ ở 3 tầng rồi chuyển sang một cái nhà mới cách đó tầm 5 – 6km gì đó, chuyển nhà mất gần 2 ngày, đến ngày thứ 3 là dọn dẹp nhà mới, sửa lại điện nước và các thứ. Ra ngoài chợ để mua mấy cái bóng điện mà mình cảm thấy nó lạ lẫm với mình quá. Được cái vợ ông trưởng trại ở nhà bán tạp hoá nên mình ăn kem và uống nước ngọt thoải mái, duy chỉ có việc là mình đá vỡ mất cái tấm gương trang điểm mà bà vợ ông ấy rất quý.
Tự dưng đi về trại mới thấy rằng, ở lâu rồi, ra xã hội thấy nó không quen cho lắm.
Thế rồi, khoảng trung tuần tháng 10, em bảo với mình rằng đang rất áp lực, nhà em đang có ý định đưa em sang hàn theo đường du học, vì có bà chị ở đó. Tại vì công việc của em ở đây có vẻ không có tương lại cho lắm. Mình bắt đầu suy nghĩ rất nhiều về việc đó.
Mình lại nhớ. Lẽ ra nhà em đã cho em đi từ lúc em vừa học xong đại học rồi, nhưng đợt ấy, em bảo rằng, vì mình nên em sẽ ở lại và nhất quyết không đi, vậy mà tưởng rằng gia đình sẽ không đề cập tới, thì bỗng dưng đợt này, mọi người lại đưa ra lời đề nghị đó lại. Mình hỏi rằng ý em như thế nào, em bảo rằng cho em thời gian để suy nghĩ.
Mình mất 3 hôm liền để suy nghĩ về những lời em nói, em phải suy nghĩ, có lẽ em đã có chút lung lay. Vậy là, cuối cùng mình cũng đưa ra được quyết định cuối cùng…
Mình gọi điện cho mẹ em, mẹ em bảo nhà cũng chỉ đưa ra ý định chứ ko ép em phải đi, và bảo mình đừng lo lắng, em chỉ thương có mỗi mình mà thôi. Mình bảo rằng cô cứ yên tâm, cháu sẽ có cách của riêng cháu.
Vì hôm ấy, đến ngày thứ 2 em chưa rep mình, mình nhắn cho em rằng: “Tại sao anh nhắn tin em ko thèm rep, em coi thường tình cảm của anh đúng ko? Có được rồi nên giờ em không coi trọng nó chứ gì? Vậy thì tốt nhất là chúng mình dừng lại đi, anh mệt rồi!” thế rồi mình tắt máy và ném sim đi.
Mấy hôm sau, ông H chạy vào hỏi mình có chuyện gì, 2 đứa cãi nhau hay sao, mình chỉ cười bảo rằng, như thế là tốt nhất cho cả 2. Dù sao cũng cám ơn em, em đã phải chịu đựng mình cả mấy năm trời rồi, bây giờ, đó là sự giải thoát cho em.
Lại một mùa đông nữa đến, cái mùa đông cuối cùng, cái noel cuối cùng, cũng là cái sinh nhật cuối cùng trong trại.
Tôi mua ít bánh kẹo về, với cái cớ là đón noel, nhưng trong lòng tự chúc mình những lần sinh nhật sau sẽ bớt buồn hơn.
Mình đón sinh nhật bằng cách tự mình mua một món quà, đó chính là cái sim mà ngày xưa mình dùng, trong 1 lần buồn mình ngồi tra số sim, và thấy cái số ngày xưa mình dùng có thể đặt được, thế là mình bảo nhà đi phô tô chứng minh thư đặt vội cái sim đó, rồi gửi thẳng về trại qua ông H. Mình bảo nhà mang lên cho mình 1 chiếc điện thoại đen trắng. Bình thường trưa mình sẽ mang vào dùng, vì chẳng có ai đập buồng vào lúc đó cả. Tối mình lại vứt ra xưởng hương. Cái nhà trộn bột của mình toàn bột than, bẩn và bày bừa lắm, thành ra dấu đồ rất dễ. Mình thì chọn cái chỗ bụi thừa đọng xuống ở ngay dưới cái chỗ mấy cái bánh răng mô tơ, bình thường ít ai thò tay vào vì đơn giản chỗ đó khi máy chạy mà thò vào chỉ có xác định là mất tay luôn. Mình kiếm 1 cái hộp đựng kính cũ, nhét vào đó tiền và điện thoại. Cứ đến tầm trưa về nấu cơm thì dắt vào cạp quần. Ấy vậy mà có một hôm, đang nấu cơm thì ông P kéo mình đi sửa điện, đi giữa sân sau lưng ông ấy, thì vì cái cạp quần nó lỏng quá nên đt nó rơi luôn xuống sân. Bung bét hết ra. Ông P đi đằng trước tầm hơn 1 mét thôi, ông nghe thấy cũng khựng lại, rồi giả vờ ko nghe thấy gì và bước tiếp. Mình vội chạy lại gom mấy mảnh rồi nhét lại vào cạp quần hú hồn hú vía.
Nhưng có điện thoại cũng chả dùng mấy, vì rảnh thì toàn mượn máy của mấy ông online rồi, chỉ là cầm vào có việc gì gấp thì gọi thôi.
Cả lũ lại chuẩn bị được đón tết.
Đó là cái tết cuối cùng của mình, cái tết lần thứ 6 trong trại giam.
Buồng chúng mình vừa xin mua được cái tivi mới, cái tivi LCD tích hợp sẵn đầu kỹ thuật số dvb và có sẵn cả khe cắm thẻ nhớ và Usb, vậy là mình có thể cop phim rồi cắm thẳng vào tivi để xem rồi. Gần tết, ông H mang theo laptop lên chỗ làm, tuy trong trại chính cử thêm 2 ông nghĩa vụ nữa ra để tăng cường trông trại dịp tết. Nhưng mình thì được đà lên cứ nhờn, các ông ấy nằm ngủ trên phòng, mình vẫn chui vào bật máy tính lên rồi ngồi tải phim, cứ chọn 1 loạt phim tải về rồi để máy đó, tầm khoảng 1 -2 tiếng lại chui vào xem, vì thế tết năm nay mọi người xem phim tẹt ga.
Năm nay có vẻ buồn hơn năm ngoái, đơn giản vì người cũng đi nhiều, đội mới ra cũng không vui lắm, cán bộ cũng vài ông chuyển đi, được cái mình ở chỗ này nó thân quen nên vô cùng thoải mái, không ngại ngùng gì lắm.
Tết xong, anh H đội trưởng đội hương chuẩn bị hết án, cái bọn tôi lo lắng là chuẩn bị bước chuyển giao quyền lực, nếu không nhanh, đội khác sẽ lên nắm quyền, cục diện trong buồng sẽ thay đổi. Anh bảo rằng sẽ cố gắng đưa thằng V “què” lên, vì nó nói được và làm được. Nhưng cuối cùng thì tạch vì đơn giản thằng bạn tôi nó không có đầu óc tính toán lắm. Nó chỉ làm chân đao búa thì hợp.
 
V què là 1 thằng cao to, nó cao tầm 1m78 người đô con, cơ bắp cuồn cuộn. Ấy thế mà lên tạm giam 6 tháng thì teo mất 1 chân vì chỉ được ngồi 1 góc, nó mất gần 1 năm trên trại để có thể đi lại bình thường. Ngày xưa ở nhà chơi đá nhiều lên bị ngáo, suốt ngày quậy phá. Đến 1 ngày nó chui lên chùa bê mấy cái bát hương đổ lên đầu thì cả nhà quyết định đưa nó đi cai tự nguyện. Được vài tháng nó lại bắt đầu chống đối, vì trong đó kham khổ quá. Nếu đi tù khổ như thế nào thì có lẽ đi cai, nhiều trại còn khổ hơn nhiều. Thằng bạn mình nó nhịn ăn. Sang ngày thứ 3 thì cả nhà phải đón lên đưa nó về. Có lẽ nó cũng tu tâm được 1 chút, ít chơi với đám bạn nghiện hơn thì lại chuyển sang nghề bảo kê cầm đồ, và nó chém con người ta mấy cái vào đầu rồi lĩnh án 3 năm.
Anh H về, một ông anh tên T lên thay. Ông này cùng vụ với đội ông Đ, ông L trước giam với mình ở trên T16. Ngày xưa ở trên đó mình có nghe về lão nhưng chưa được gặp mặt. Mãi đến tận đợt đặc xá năm trước, ông T mới nhờ người quen là 1 ông anh trước ở cùng buồng với mình xin về đây. Ông anh lại đến nhờ ông Đ xin hộ, hôm ấy ông Đ có vào hỏi mình về ông T, mình biết là người có chút quen biết nên mình cũng hết sức tâng bốc lên, ông anh được chuyển về không lâu sau đó. Nhà cũng có điều kiện nên quả này bơm để lên chức buồng trưởng với đội trưởng luôn. Được cái cũng dễ tính nên khá dễ thở. Mình thì chả lo, chỉ lo cho anh em nó ở lại chứ mình thì có nhiều người đỡ đần và cũng chỉ còn ngót 2 tháng nữa là về rồi.
Mình dặn nhà mang cho mình 1 bộ quần áo mới, mình nhờ ông H lên Lazada đặt cho mình 1 đôi giầy, rồi cất hết vào trong cái tủ đồ của mình ngoài xưởng. Chỉ cần có giấy thả thôi là mình sẽ tắm rửa mặc thật đẹp để về. Có nhiều người khi về họ chuẩn bị rất kỹ, những người ở nhà sẽ mang quần áo lên đón người ở trại về, trên đường về họ sẽ thuê nhà nghỉ, tắm rửa thay quần áo rồi mang quần áo cũ vứt xuống sông., nhưng mình nghĩ nó cũng chẳng cần thiết lắm.
Chuẩn bị về là tới lúc chuyển giao công việc, ông X giao cho mình việc tìm người thay thế, sau khi đi một vòng quanh trại ngẫm nghĩ về mọi người, rồi bàn bạc lại với mấy ông cán bộ thì cuối cùng công việc của mình lại giao hẳn cho 2 người, 1 người phụ trách về mảng điện, và 1 người phụ trách việc trộn nguyên liệu. Mảng điện sẽ giao cho một ông có nhà ở ngay gần khu trại, ngày trước ở nhà ông là dân chuyên sửa chữa tivi tủ lạnh, còn mảng trộn nguyên liệu thì giao cho H “đen”, cái này mình cũng tính từ rất lâu rồi vì thằng bạn mình án không dài nhưng sẽ ko được đặc xá, nó cần có công việc nhàn hạ hơn để làm. Duy chỉ có một số việc ở xưởng mình chả dạy ai, vì không có thời gian cũng như nhu cầu làm không nhiều, chỉ không biết sau này, ai sẽ phải làm. Đơn giản như là con dao của cái máy trộn bột, nếu mua ở ngoài nó sẽ rơi vào 500k 1 bộ, nhưng dùng được khoảng 1 năm là hỏng. Mình thì sẽ cắt sắt ra rồi hàn thay thế bằng một thanh kim loại dày rồi mài sao nó vừa khít, tuy nói là dễ nhưng làm và mài sẽ rất mất thời gian, và nó đòi hỏi phải thật chính xác. Chỉ cần lệch 1 chút lưỡi dao có thể gây hư hại đến cả các chỗ khác của máy luôn.
Lại rục rịch một cái tết nữa đến, cũng như bao năm khác, buồn chán, tuy đông vui và luôn quẩy nhiệt tình, nhưng nó vẫn cứ có một cái gì đó thiếu vắng. Có thể bạn chỉ ngồi 1 chỗ nhìn mọi người vui rồi mỉm cười, nhưng sâu trong tim bạn vẫn thấy nó trống vắng một cách khó chịu
6 cái tết, biết bao nhiêu con người đã gặp, biết bao nhiêu kỷ niệm chẳng thể nào quên, biết bao nhiêu thứ mất mát, cái mà mình còn chỉ còn là gia đình và những người bạn dù có như thế nào cũng không quay mặt lại với mình, đó là những thứ vô cùng quý giá mà đến những lúc bạn đang chênh vênh trên bờ vực mới có thể nhận ra.
Tết xong thì ông anh H cũng về, trưởng buồng để lại cho ông Tr, ông ấy lên làm cả đội trưởng đội hương luôn. Bọn mình lại phải dọn sang góc bên đối diện để ăn cơm, còn lại vẫn đa phần sinh hoạt như vậy chứ không thay đổi gì nhiều. Mình vẫn ra vừa làm vừa chơi, mình chỉ còn đếm ngày là về.
Hôm ấy vừa ngủ dậy thì nhận được tin có người lên thăm, hoá ra đó là một ông em xã hội ngày xưa quen ở ngay cạnh khu trọ, nhà cu em cũng có dãy nhà cho thuê ngay bên cạnh, nhà nó giàu vì đơn giản là làm về mặt trái, được cái mấy anh em chơi với nhau không tính toán gì, nên bao nhiêu năm thằng em nó vẫn rất quý. Nó đưa người yêu nó đi về quê mình làm mấy cái lễ, nó nhớ tới mình liền đánh xe qua nhà, nhớ nhầm lịch nên tưởng mình hết án về rồi, nào ngờ biết tin sang tháng mới về liền đánh xe lên đây. Nó bảo anh về phải lên với em, anh em mình cùng nhau làm, có gì ăn nấy…. Trước khi về 2 anh em ôm nhau thật chặt, rồi nó dúi vào tay mình 1 triệu bảo em đi vội quá, chẳng có gì.
Bình thường mọi người về ngày trước thì hay mua thuốc lá, hôm nào về thì mang đi mời từng người một lấy may. Nhưng sau này lứa mới cái kiểu chào như thế bắt đầu được bỏ mà thay bằng việc liên hoan, ai về sẽ bỏ tiền ra mời cả buồng ăn một bữa, không cần linh đình lắm, chỉ cần vui là được. Mình thì không uống được bia rượu nên quyết định sẽ chuyển tiền cho H “đen” để cuối tuần sau hôm mình về sẽ tổ chức ăn uống, còn mình thì dẹp. Không có hứng lắm. Đợt ấy, trại có thêm một lão quản giáo mới tên T. Lão đeo lon trung uý, trước dẫn một đội ở trong trại chính được đưa ra tăng cường ngoài này vì ở đây nhiều người nghỉ hưu, có vài người thì chuyển đơn vị công tác nên ở đây thiếu nhiều cán bộ. Lão ra đây và ngày đầu tiên đã đi soi mói. Cách sinh hoạt, cũng như quan hệ Phạm nhân – Cán bộ ở trong trại so với ở ngoài nó khác nhau một trời một vực. Ở đó, 2 bên thường cách xa nhau và ít khi có chuyện quan hệ thân tình, trừ khi phạm nhân phải là 1 người có quan hệ hay thế lực đủ lớn.
Vừa ra đến đây là lão đã giở bài đi nhòm ngó, nghe ngóng rồi bắt đầu giở dọng doạ nạt. Mình thì sắp về rồi lên kệ, mà thực ra, đối với mình tầm ấy, với mình lão chả là cái đinh gì.
Trước ngày về một hôm, mình xin nghỉ buổi chiều để dọn dẹp các thứ, những đồ kỷ niệm quan trọng mình đã gửi hết về nhà rồi, chỉ còn bộ quần áo đẹp mới cứng cùng đôi giầy và chút tiền để đi về, thế là đủ. Chiều hôm ấy, ông L bảo rằng trong ca đã hẹn sáng hôm sau 7 giờ ra thả mình. Đợt này trại thả người khá sớm, ngày xưa bình thường ở chỗ mình sẽ rơi vào tầm 8 giờ đến 8 rưỡi mới thả người. Có những trường hợp các nơi đông quá thì delay đến 9 giờ 10 giờ trưa nhưng khá ít. Tối hôm ấy, bên ngoài căn tin mời mình ra ăn cơm chia tay. Ở ngoài căn tin đợt này có 2 anh em đang ở, cả 2 đều ở Hải Phòng. Một người bằng tuổi mình, 2 anh em chơi với nhau cũng khá tốt, còn một ông anh mới về trại, trước là hải quan, ông anh chả có gì ngoài cơ to và lắm tiền.. Ngày trước, ở trong trại lớn, ông anh ngày ngày có cán bộ rót nước mời uống ấy chứ đừng nói là phải làm gì. Hôm đó, 2 anh em bày vẽ khá nhiều món ngon, mình thì chả uống bia rượu lên chỉ làm lon bò húc, bữa cơm hôm ấy còn có mấy ông cán bộ trực tối hôm ấy. Đủ các món, từ thịt trâu gác bếp, bò gà lợn, đến bia nhập khẩu… Nói chung, các anh em chả có gì ngoài cái điều kiện, và mình hiểu rằng anh em quý mình lắm mới làm bữa cơm như vậy để mời. Bữa cơm khá là vui vẻ cho đến khi lão T xuất hiện, vài hớp rượu vào và lão bắt đầu lên cơn. Xong lão bỏ về phòng nằm, lát sau gọi mình ra bảo gọt cho mấy quả dưa chuột ăn cho giải rượu.
Mình cũng gọt tạm vài quả rồi chào mấy anh em, xuống phòng đưa cho lão thì lão gọi lại, giả vờ hỏi han xong rồi lên giọng doạ nạt, lão doạ rằng nếu mình ko nghe lời lão, thì mai lão sẽ can thiệp cho trong trại tận cuối giờ chiều mới ra thả mình. ☹ quả thật, lúc ấy mình khá bực mình, nhưng cố nhẫn nhịn, vì nếu mình xửng cồ lên, thì mình biết mình chả sao cả nhưng sẽ ảnh hưởng đến những người khác ở đó, cả từ cán bộ đến phạm nhân, nên mình phải thật cố kiềm chế, chứ nói toẹt ra, hắn hiện tại cũng chỉ đang là lính dưới quyền ông cậu mình, và trắng ra là hắn chẳng có cái tuổi gì. Ở trong trại, hắn chỉ bắt nạt được đội nghiện ngập mà thôi. Hắn nhiều lúc lờ đi cho chúng nó hút chích, với điều kiện là phải nắm và chỉ điểm cho hắn những người vi phạm ở trong buồng, mà cái chủ yếu toàn là điện thoại. Có lẽ ra đây, hắn muốn lập công để tỏ vẻ, nên doạ mình, tiếc là hắn doạ nhầm người. Mình nhìn hắn và mình bảo mình chịu, không biết gì cả.
Mình xin phép về buồng, đi lang thang ra chòi canh gặp ông L và ông H, 2 ông đang xem tivi, mình gọi ông L ra bảo rằng mình vừa bị ông T doạ, chắc là ông ấy sẽ soi mói mọi người, bảo ông L dặn mọi người làm gì cũng nên chú ý. Ông L gật gù bảo rằng sẽ lưu tâm, xong quay lại bảo mình vào chơi với ông H, lúc nào chán thì bảo ông cho về buồng. Mình vào, nằm lên giường, cả 2 cùng tâm sự với nhau lần cuối. Từ mai là 2 đứa chả còn được gặp nhau nữa rồi.
Hơn 9h mình mới về buồng. Mình tiếp tục cảnh báo ông anh Tr trưởng buồng, bảo là phải thật chú ý và phải nghe ngóng, đừng để bị bắt lỗi, hôm ấy, mình leo lên giường ngủ thật sớm.
Mở mắt dậy, khi mà mọi người đã chuẩn bị ra để xuất đội thì mình mới lóc cóc đi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Mặc nguyên bộ Juventus rồi đi chơi loanh quanh. Chưa đến 7 giờ đã có 1 bà chị đi xe máy ra mang theo giấy tờ, sau khi kiểm tra kỹ nhân thân rồi lấy vân tay vào mấy tờ giấy. Mình được nhận 1 giấy xác nhận là đã chấp hành xong án phạt, ngoài ra còn được hơn 400k tiền mặt, bao gồm 70k tiền đi lại, và hơn 300k tiền hỗ trợ theo quý cải tạo – cái này bắt đầu có từ năm 2015 thì phải. Như vậy mình chính thức trở thành người tự do, mình vào khu tắm giặt rồi thay quần áo mới, trong túi còn gần 2 triệu, thế là đủ dùng, mình gọi điện lên một cửa hàng trên HN để đặt một chiếc điện thoại cảm ứng đểu, để về còn có cái mà dùng. Ăn mặc nguyên bộ quần áo mới, mình lên gặp ông trưởng trại và mấy ông cán bộ rồi chào trước, rồi về xưởng chào mấy anh em, xong rồi gần chục người kéo lên chỗ thăm gặp ngồi uống nước nói chuyện với mình. Gần 8 giờ, 1 thằng bạn ở gần nhà mình lóc cóc phóng xe máy lên, cũng nhập cuộc ngồi chơi. Đến đúng 8 giờ, ông anh M “béo” cùng bố mình đánh ô tô lên đón mình. Xe là ông anh M “béo” mượn của ông anh ông ấy lên để đón mình. Mình quay lại chào mọi người rồi bước lên xe……

Cám ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện của mình trong thời gian qua, mình hiện tại đang viết lại bản hoản chỉnh, thêm 1 số phần bị lược bỏ và những câu chuyện phía sau, khi nào xong mình sẽ đóng thành ebook rồi up lên Group, mong các bạn sẽ đón nhận, chân thành cám ơn!
 
Ngoại truyện.

Vì truyện hơi nhạy cảm, nên khuyến cáo các bạn nữ không nên đọc.



Nếu bạn quen một ai từng đi trại rồi, thì hẳn người đó ít nhiều cũng nghe đến việc cấy bi, đặt chuỳ, v…v… Đó dường như là truyền thống truyền từ rất lâu đời cho đến bây giờ, ở đâu cũng có, nó dần lan ra cả ngoài xã hội, khi các phòng thẩm mỹ, các bệnh viện cũng bắt đầu có dịch vụ để phục vụ các quý ông có nhu cầu.

Hẳn bạn đã biết, vì rất nhiều người đi tù khi đã có gia đình, và việc gặp vợ là rất khó khăn. Ở trong trại lớn, nếu chấp hành tốt có những nơi phải 3 tháng mới được gặp vợ ở buồng hạnh phúc một lần. Mà không hề dễ dàng nếu không có tiền hay quan hệ. Có những chỗ dễ hơn thì có thể hàng tháng đều được gặp, nhưng nếu như đó là những đôi vợ chồng còn trẻ, thì dù cho một tháng có đến vài lần cũng chưa đủ. Nhiều năm ở trong trại, tôi cũng chứng kiến khá nhiều gia đình tan vỡ, vì khoảng cách, vì thời gian, và vì còn nhiều yếu tố khác tác động tới, trong đó, TD cũng có thể là một phần. Vì thế, bản thân các phạm nhân đều luôn suy nghĩ phải làm sao, để có thể giữ được hạnh phúc của mình, từ việc tìm cách liên lạc thường xuyên để động viên vợ con ở nhà, và, có một bộ phận không nhỏ tìm cách cải thiện “cậu nhỏ” của mình, bằng cách cho thêm dị vật vào, thông thường nhất sẽ là 2 thứ Bi và Chuỳ.
Tôi biết đến nó từ cách đây khá lâu, ngày vẫn còn là sinh viên đã nghe các đàn anh đi trước kể chuyện, và tôi có về tìm hiểu trên mạng, nhưng chưa thể tưởng tượng ra được chính xác nó như thế nào, chỉ thấy rằng, các anh rỉ tai nhau rằng, có những người đi gặp gái làng chơi, khiến các cô phải ôm quần mà chạy, tôi nghĩ đến cảnh mấy bé cave đầu ngõ nhà mình ôm quần chạy, chắc cũng buồn cười lắm.
Vào trại, ngày tạm giam tôi cũng hay nghe các anh, các chú với kinh nghiệm tù dày dặn hướng dẫn những thằng trẻ chúng tôi vài bí quyết, nhưng ở đây, chúng tôi không đủ đồ nghề. Thế rồi, lên trại cải tạo, tôi đã được chứng kiến khá nhiều.
Đó là lúc, tôi ra trại được khoảng 6 tháng. Đợt ấy chỗ tôi bắt đầu ra rất đông và gần đến tết, có một vài người có “Kinh nghiệm” được truyền dạy ra đấy, và ngay lập tức, rất nhiều người cùng rủ nhau để làm. Đầu tiên là bi, mọi người đổ xô đi kiếm bi. Người ta sẽ dùng bi bằng thuỷ tinh, là một vật cứng và không độc, nhưng thật sự để mài được nó cũng khá khó khăn. Tuỳ theo nhu cầu mà mọi người sẽ mài cho mình một kích cỡ khác nhau, có người thì mài bằng cái đầu đũa, có người thì mài tròn xoe như viên bi trong nắp của mấy chai rượu ngoại…. Nói chung là không có một quy chuẩn nhất định nhưng ko quá to, vì đơn giản to quá sẽ ko nhét vào trong được.
Khi chuẩn bị xong, cần phải có một người thợ “Lành nghề” để rạch da của “cậu nhỏ” ra. Bọn tôi sẽ tìm chiếc bàn chải “ngọc”, đó là tên mà chúng tôi hay gọi về 1 chiếc bàn chải có phần tay cầm làm bằng nhựa trong suốt, chúng tôi sẽ lấy cái cán này, mài nhọn và thật sắc, giống như đầu mũi tên. Phải thật nhọn để sao cho có thể cầm đâm 1 phát có thể thủng da, phải sắc để có thể cứa da rách ra đủ để nhét viên thuỷ tinh vào. Cái này tuyệt đối không được dùng những vật bằng kim loại như dao, hay là dao lam, vì dùng dao sẽ dễ làm đứt các mạch máu, vừa gây sẹo và gây chảy máu khá nhiều. Một dân “đồ tể” trong nghề bảo tôi rằng, mài dao bằng cái bàn chải này, nó sẽ không cắt đứt được các mạch máu nếu biết cách đâm…
Đợt ấy, buồng tôi 20 người thì gần 10 người đâm, thường những người như vậy là những người đã có gia đình, có con rồi. Những ai chưa có vợ có con thì tuyệt đối đừng dại, vì chẳng chị em nào bình thường mà chịu được đâu.
Chúng tôi chuẩn bị khá chu đáo cho buổi làm việc, để tránh rủi ro, có khá nhiều người giúp sức, vài người giữ tay chân, tình nguyện viên thường nhắm tịt mắt vì sợ, còn tay “ Đồ tể” thì đưa tay vào kéo kéo, và làm một động tác là “bắt phèo” giống như kiểu con nghiện ma tuý tìm ven trong bóng tối đấy, phải thật chính xác. Đó là chỗ da thịt ở gần phía đầu, mỏng nhất, dễ rách nhất. Bằng một động tác nhanh gọn, đâm 1 cái và toác ra phải cho vừa một đầu ngón tay vào. Sau đó, viên bi thuỷ tinh sẽ được nhét vào rồi cố định bằng một cái giẻ buộc xung quanh. Tôi vẫn còn nhớ ông anh ở cùng tôi to hơn 80kg, chuyên lò võ, ngày nào cũng đấm đá tùm lum, ấy vậy mà vẫn sợ máu. Hôm ấy, ông ấy cũng đâm, đến lúc nhổm lên thấy đầy máu, ổng lăn ra ngất làm chúng tôi xanh hết cả mắt.
Khoảng 1 tuần sau, vết thương lành là đến việc phải vần bi, sao cho nó phải xoay, phải lăn qua lăn lại được. Cốt sao để cho mỡ ở trong đó không bám chặt lên, nếu nó bám chặt vào thì sau này quan hệt sẽ cực kỳ đau đớn và bên người nữ không thể sướng bằng.
Còn chuỳ, nó là dạng giống một cái khuyên nhưng sẽ đeo ở phía dưới, nó giống kiểu đục lỗ rồi xỏ cái khuyên qua, nhà nào có điều kiện có thể làm một cái khuyên nhỏ bằng bạc là tốt nhất, cái này hay hơn ở cái là khi nào ổn rồi có thể tháo ra lắp vào đơn giản.
ấy vậy mà cuối cùng, ở chỗ chúng tôi số người tháo ra sau một thời gian cũng nhiều. Không phải chị em nào cũng chịu được. Lắp vào mất 1 tháng kiêng khem, tháo ra cũng mất đến nửa tháng không làm được gì. Nhưng với tôi, việc cầm cái gì đó chọc vào cậu em mình toé máu, đó là một trải nghiệm mà tôi chẳng muốn trải qua tí nào
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom