Tình cảm bấy nay chôn dấu một lần nữa trỗi dậy trong lòng Honda Touru. Cô biết mình yêu anh ấy đến nhường nào. Bấy lâu nay cô chỉ có một ước nguyện, đó là ai đó hãy làm cho con người ấy được hạnh phúc. Cô gào khóc như một đứa trẻ. Khóc thay cho những nỗi đau anh phải gánh chịu. Cũng bởi anh quá tử tế, quá tốt bụng, mà anh không cho phép mình được liên quan tới hai chữ “hạnh phúc”. Có lẽ sự chân thành của cô đã cứu vớt Souma Kyo sau những chuỗi ngày dằn vặt kéo dài. Họ cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện… mọi thứ cứ đơn sơ, mộc mạc tựa như một câu chuyện cổ tích đời thường.
Chỉ cần được ở bên nhau, cho dù hôm nay có khổ đau thì ngày mai cũng sẽ là những ký ức đẹp tươi.
“Sau khi tuyết tan sẽ là mùa xuân”