Giá Ta biết mình gian truân hội ngộ
Lần tương phùng đã nán gửi đôi câu
Thơ hoạ thơ, đầy đoạ thơ vài mẩu
Nhân sinh đời. Bạc nhược ? Lẽ đương nhiên !
Giá em biết chẳng gì là màu nhiệm
Người thêu hoa, kẻ dệt gấm lọc lừa
Trường thơ dẫu viết muôn ngàn trang nữa
Âu cũng là lời trót lưỡi đầu môi.
Giá Ta biết mùa Ngâu đang về vội
Thì lối quen đâu lẻ bóng nhân tình
Thơ mấy bận chán say rồi gắng tỉnh
Quán trọ đời. Cay đắng ? Lẽ đương nhiên !
Giá em biết những gì nên hà tiện
Vì thanh xuân vốn dĩ chẳng đôi lần
Tin báo đài sương mù vây thị trấn
Khói cuộn vòng, đau đáu kẻ tha phương.
Lần tương phùng đã nán gửi đôi câu
Thơ hoạ thơ, đầy đoạ thơ vài mẩu
Nhân sinh đời. Bạc nhược ? Lẽ đương nhiên !
Giá em biết chẳng gì là màu nhiệm
Người thêu hoa, kẻ dệt gấm lọc lừa
Trường thơ dẫu viết muôn ngàn trang nữa
Âu cũng là lời trót lưỡi đầu môi.
Giá Ta biết mùa Ngâu đang về vội
Thì lối quen đâu lẻ bóng nhân tình
Thơ mấy bận chán say rồi gắng tỉnh
Quán trọ đời. Cay đắng ? Lẽ đương nhiên !
Giá em biết những gì nên hà tiện
Vì thanh xuân vốn dĩ chẳng đôi lần
Tin báo đài sương mù vây thị trấn
Khói cuộn vòng, đau đáu kẻ tha phương.