Đmm chờ đó tối này 2 TBT sẽ có 1 bàn uống rượu luận anh hùng thiên hạ
Tnú nói:
- Nú này được nhờ ơn Hoàng đế làm vương một cõi, anh hùng trong thiên hạ thực không được biết.
Tập nói:
- Đã đành không biết mặt nhưng cũng có nghe tiếng chứ?
Tnú nói:
- Pú Tình ở Mạc Tư Khoa, binh lương nhiều, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tập cười nói:
- Xương khô trong mả, chỉ nay mai là ta bắt được!
Huyền Đức lại nói:
- Châu Bảy Đần ở Oa Thịnh Đốn, có nhiều đầy tớ lợi hại; hiện nay như con hổ dữ hùng cứ thiên hạ; bộ hạ nhiều tay tài giỏi, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tháo lại cười nói:
- Châu Bảy Đần ngoài mặt mạnh bạo, trong bụng nhút nhát, thích mưu mẹo mà không quyết đoán, làm việc lớn lại lo đến bản thân, thấy lợi nhỏ thì lại quên mình, không thể gọi là anh hùng được.
Tnú lại nói:
- Có một người nổi tiếng trong tám kẻ tuấn kiệt, uy danh khắp cả chín châu, là phiên vương Thái Anh Văn, có thể cho là anh hùng được chăng?
Tập lại cười:
- Thái Anh Văn có hư danh nhưng không có thực tài, không phải anh hùng.
Tnú lại nói:
- Có một người, sức lực đương khoẻ, đứng đầu xứ Phù Tang, là Ngạn-Điền Văn-Hùng, hẳn là anh hùng?
Tập nói:
- Hắn nhờ danh tiếng của bố, không phải anh hùng.
Tnú nói:
- Doãn Tích Duyệt ở Cao Ly có phải là anh hùng không?
Tháo nói:
- Doãn Tích Duyệt tuy là vương nhưng chỉ như con chó giữ nhà của Châu Bảy Đần, sao gọi là anh hùng được?
Huyền Đức lại nói:
- Như bọn Kim Chính Ân, Xi Xô Lít và Hùng Mất Nết thì thế nào?
Tập vỗ tay cười to:
- Lũ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì?
Tnú nói:
- Ngoài những người ấy ra, Nú thực không còn biết ai nữa.
Tập nói:
- Anh hùng là người trong bụng có chí lớn, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt cả trời đất kia.
Tnú mới hỏi:
- Ai có thể xứng đáng được như thế?
Tập lấy tay trỏ vào Tnú, rồi lại trỏ vào mình nói rằng:
- Anh hùng trong thiên hạ bây giờ chỉ có vương và Trẫm mà thôi.