Chuyện phim buồn

"Chí Phèo chết để trả thù
Lão Hạc ăn bả chó
chết để dành tiền cho con
Nhưng chưa ai tự giết mình và giết con
vì đói
như hôm nay tôi sống

Vợ chồng ôm con ra cầu
Vợ chồng bàn nhau mua xăng
Vợ chồng bàn nhau mua thuốc chuột
Sau bữa cơm chiều

Bốn nghìn năm phá sản
Triệu năm phá sản
Nỗi sợ chết phá sản
Khi chén cơm khiêu khích sinh mạng
Chén cơm trở thành kẻ giết người hàng loạt
Những chén cơm trở thành đồ cúng
Có cây nhang sừng sừng đâm thẳng vào mặt trời

Tôi không tin
Nước Việt đói bằng năm 1945
Đói bằng những năm 80
Nhưng thời ấy người ta chết vì những-cái-dạ dày-tự-bóp-nát-mình

Nay người Việt chết vì lồng ngực vỡ tan
Cho khí thoát ra
Thèm một hơi thở lang thang

Thèm một hơi thở lang thang
Đêm nay tôi đi lên đồi
ngủ trong căn nhà trống
có gió buốt lồng lộng bốn bên
có vầng trăng một mình qua núi
Tôi ôm theo chăn và gối
Con chó nhỏ cũng đi theo
để làm người bảo vệ

Chúng tôi đi
Màu đỏ ứa trong lá đêm
Tiếng kèn đồng rền trên vách đá
Một vầng trăng đã chết
Từ mùa thu nức nở..."

BhkfaZD.jpg
 
Sửa lần cuối:

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom