Dịp nào đó....!
Em lại về với đất đỏ Bazan.
Ngửi mùi tiêu non quện với hương cà phê thơm nồng nàn mỗi sáng.
Phố núi buồn! Dốc cạn kiệt thanh âm.
Ther độc ẩm....!
Viết linh tinh, ngôn ngữ ngã nghiêng vần.
Con đường Dã Quỳ gợi lên những chấp niệm vẫn còn đang ẩn dật.
Khách nặng lòng! Góc ảnh nhuộm sầu lây.
Khúc thơ này tưởng tg viếc cho mấy anh Lak Kon Ku chứ, dè đâu khúc sau lại Đà Lợt..