- Bài viết
- 1,145
- Xu
- 6,392
[ Bình dân học vụ tháng 5 ] - CHO TÔI MƯỢN CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA DORAEMON ĐỂ TRỞ VỀ TUỔI THƠ
Tất cả chúng ta đều đã từng là trẻ con. Khi còn bé, ta hay ước trở thành người lớn, để thực hiện những ước mơ, để biến những giấc mơ thành sự thật. Ta nôn nóng muốn mình lớn thật nhanh, để có thật nhiều sức mạnh. Và khi lớn lên rồi, trải qua những hỉ nộ ái ố của cuộc đời, nhiều khi ta ước có một lúc được sống lại thời thơ ấu đã qua.
Tôi cũng từng có một tuổi thơ đáng nhớ. Và đáng nhớ nhất trong hồi ức tuổi thơ tôi là thằng bạn thân, tên gọi ở nhà là Béo. Chắc chắn nếu có thể mượn được cỗ máy thời gian của Doraemon, tôi sẽ tiện thể mượn luôn cả cánh cửa thần kỳ để có một ngày trở về cái xóm lao động nghèo ven đô, sống lại tuổi ấu thơ cùng Béo và những đứa bạn hàng xóm của tôi.
Béo là cậu bé hàng xóm khỏe khoắn, da ngăm đen, lanh lợi, vui vẻ, hay nghịch ngầm, kém tôi một tuổi. Cậu hay mặc cái quần sooc màu đỏ. Cậu có một em gái. Hai anh em cậu chơi thân với anh em tôi lắm. Hồi đó chưa phải học thêm nhiều như trẻ con bây giờ. Hầu như ngày nào chúng tôi và lũ trẻ cùng xóm cũng chơi cùng nhau đến xẩm tối mới về. Tôi học trên Béo một lớp. Chúng tôi luôn đi học cùng nhau. Trường học chỉ cách nhà khoảng gần 1 km ( và cũng ko có xe đạp ) nên bọn tôi đi bộ đến trường. Có lần mấy đứa trẻ ở mấy ngõ trên xông ra trêu chọc tôi, Béo ko ngần ngại đánh nhau với bọn nó luôn. Tất nhiên tôi cũng ko đứng nhìn. Sau trận ẩu đả, bọn tôi bị sao đỏ ghi tên đi học muộn.
Gần nhà chúng tôi có một con đê. Dưới triền đê, bên này là những vườn rau muống, khoai lang, rau đay, những vườn dâu ; bên kia là cái đầm nước có rất nhiều cói ( cây lác ). Người ta hay bắt cá và đi cắt cói ở cái đầm ấy. Bọn trẻ con chúng tôi hay kéo nhau ra đấy nghịch nước, bơi lội. Lũ chúng tôi tầm chục đứa cả trai lẫn gái, nô đùa tắm ở cái đầm ấy. Cái đầm ấy ko sâu lắm, thế nhưng năm nào nó cũng cướp đi một vài sinh mạng. Tôi vẫn nhớ, một buổi chiều muộn, tôi nghe có tiếng khóc than não lòng. Chạy ra đê nhìn xuống bờ đầm thì thấy một đám đông đang quây xung quanh một chị phụ nữ đang nằm bất động, da trắng bệch, anh chồng quỳ bên cạnh đang vật vã khóc than. Nghe mọi người kể là chị ấy trong lúc đi cắt cói thì bị chuột rút rồi chết đuối. Nhìn xót xa quá! Tuy vậy trẻ con mau quên, mấy hôm sau, tôi và thằng Béo cùng lũ trẻ hàng xóm vẫn xuống đầm tắm như thường.
Những buổi trưa, bọn trẻ con chúng tôi chả bao giờ buồn ngủ. Hai anh em Béo sang nhà tôi cùng đọc truyện Doraemon , rồi chơi tú lơ khơ, ai thua thì bị bôi nhọ nồi lên mặt. Béo rất hay chơi ăn gian, vì vậy nhiều khi tôi bỏ chơi giữa chừng vì cãi nhau với nó, hai đứa chiến tranh lạnh tạm thời đến hôm sau lại đi học cùng nhau. Thường thì tôi là đứa làm lành trước, vì Béo là một thằng bé gan lì, nó đã từng một lần giận bố mẹ mà lẳng lặng bắt xe về quê nội nó cách đấy hơn 20 km, làm cả nhà tá hỏa đi tìm khắp nơi ( hồi đó nó mới khoảng 7 hay 8 tuổi )
Vào mùa mưa lũ, nước tràn ngập khắp ngõ khắp nhà. Người lớn thì lo chuyển đồ, che mái nhà dột, di chuyển lợn gà, còn bọn trẻ con chúng tôi thì vui mừng hớn hở, đầu trần đội mưa kéo nhau tắm mưa khắp từ đầu xóm đến cuối xóm. Chúng tôi gấp những con thuyền giấy đủ màu, nhìn nó bơi gập ghềnh mà thấy vui làm sao... Rồi chúng tôi ngồi trên những thùng gỗ, chậu nhựa làm thuyền bơi khắp ngõ, vừa chèo thuyền vừa trêu đùa nhau í ới... Rốt cục cũng chả đứa nào bị ốm cả, thế mới lạ!
Vào kỳ nghỉ hè, có những sáng khi tôi còn đang ngủ nướng, đã nghe tiếng Béo í ới gọi ra ngõ. Tưởng gì hóa ra nó muốn chỉ cho tôi xem cầu vồng. Sáng mùa hè trong lành, chúng tôi đứng trên triền đê, hít đầy lồng ngực mùi cây cỏ ngai ngái, mùi đất, mùi hơi nước từ dưới đầm phả lên. Và cầu vồng rực rỡ trước mặt, tuy không đủ bảy màu, nhưng ẩn hiện giữa những đám mây, tôi thấy thật đẹp và ấn tượng. Hai chúng tôi tranh luận xem cầu vồng này có mấy màu rồi chạy dọc triền đê trong làn gió buổi sớm trong lành...
Tôi vẫn nhớ dáng người chắc lẳn của Béo, ánh mắt và nụ cười lém lỉnh, làn da ngăm đen khỏe mạnh. Nó tuy hay nghịch ngầm nhưng chẳng bao giờ chơi ác với ai. Tôi nhớ những khi người lớn đi làm, hai anh em Béo và anh em tôi lại sang nhà nhau nấu những món bọn tôi thích như bánh xèo, khoai tây rán... Chỉ vậy thôi mà vui như hội ^^
Rồi thời gian cứ thế trôi, tuổi thơ của chúng tôi cũng đi qua một cách êm đềm và vui vẻ. Đến năm lớp 10 thì nhà tôi chuyển đi chỗ khác, vẫn ở thành phố đấy nhưng thuộc một quận khác ở trung tâm thành phố. Tôi và Béo vẫn giữ liên lạc với nhau, tuy hai đứa học hai trường.
Rồi một chiều mùa đông, mẹ tôi đi làm về, thông báo cho tôi là thằng Béo con chú T hàng xóm chết rồi... Tôi kêu lên kinh ngạc, hỏi mẹ tại sao. Mẹ tôi bảo là mấy hôm trước, trong một buổi cắm trại của thanh thiếu niên các trường trung học, Béo có xảy ra va chạm với mấy đứa trường khác và bị một thằng đâm chết. Tôi sững sờ, đau xót. Một niềm đau dâng lên trong tim tôi, tôi khóc òa, không kìm nổi cảm xúc.
Ngày hôm sau mẹ và tôi về xóm cũ thắp hương cho Béo. Nhìn di ảnh nó mà nước mắt dâng lên , tôi lại khóc một lần nữa...
Rồi sau đó suốt thời trung học, tôi thường xuyên mơ thấy Béo. Những giấc mơ luôn dẫn tôi về xóm cũ, ngôi nhà cũ, những người bạn thơ ấu... Tôi luôn mơ cùng Béo đi chơi như hồi bé, nhưng chỉ khác là Béo luôn im lặng, ko bao giờ nói câu nào với tôi. Tôi hỏi gì thì Béo chỉ lảng tránh, khuôn mặt buồn bã, rồi Béo biến mất đi từ lúc nào không rõ...
Rồi tôi lên Đại học, rồi đi làm...Bận bịu nhiều việc , tôi không còn mơ thấy Béo nữa. Có lẽ cậu ấy đã biến thành những đám mây bay lững lờ trên bầu trời mùa hạ trong xanh trên triền đê ngày xưa của chúng tôi... Nhưng đó chắc chắn là người bạn ấu thơ thân thiết nhất của tôi, người làm tôi nhớ nhất khi nhớ về tuổi thơ...
Tất cả chúng ta đều đã từng là trẻ con. Khi còn bé, ta hay ước trở thành người lớn, để thực hiện những ước mơ, để biến những giấc mơ thành sự thật. Ta nôn nóng muốn mình lớn thật nhanh, để có thật nhiều sức mạnh. Và khi lớn lên rồi, trải qua những hỉ nộ ái ố của cuộc đời, nhiều khi ta ước có một lúc được sống lại thời thơ ấu đã qua.
Tôi cũng từng có một tuổi thơ đáng nhớ. Và đáng nhớ nhất trong hồi ức tuổi thơ tôi là thằng bạn thân, tên gọi ở nhà là Béo. Chắc chắn nếu có thể mượn được cỗ máy thời gian của Doraemon, tôi sẽ tiện thể mượn luôn cả cánh cửa thần kỳ để có một ngày trở về cái xóm lao động nghèo ven đô, sống lại tuổi ấu thơ cùng Béo và những đứa bạn hàng xóm của tôi.
Béo là cậu bé hàng xóm khỏe khoắn, da ngăm đen, lanh lợi, vui vẻ, hay nghịch ngầm, kém tôi một tuổi. Cậu hay mặc cái quần sooc màu đỏ. Cậu có một em gái. Hai anh em cậu chơi thân với anh em tôi lắm. Hồi đó chưa phải học thêm nhiều như trẻ con bây giờ. Hầu như ngày nào chúng tôi và lũ trẻ cùng xóm cũng chơi cùng nhau đến xẩm tối mới về. Tôi học trên Béo một lớp. Chúng tôi luôn đi học cùng nhau. Trường học chỉ cách nhà khoảng gần 1 km ( và cũng ko có xe đạp ) nên bọn tôi đi bộ đến trường. Có lần mấy đứa trẻ ở mấy ngõ trên xông ra trêu chọc tôi, Béo ko ngần ngại đánh nhau với bọn nó luôn. Tất nhiên tôi cũng ko đứng nhìn. Sau trận ẩu đả, bọn tôi bị sao đỏ ghi tên đi học muộn.
Gần nhà chúng tôi có một con đê. Dưới triền đê, bên này là những vườn rau muống, khoai lang, rau đay, những vườn dâu ; bên kia là cái đầm nước có rất nhiều cói ( cây lác ). Người ta hay bắt cá và đi cắt cói ở cái đầm ấy. Bọn trẻ con chúng tôi hay kéo nhau ra đấy nghịch nước, bơi lội. Lũ chúng tôi tầm chục đứa cả trai lẫn gái, nô đùa tắm ở cái đầm ấy. Cái đầm ấy ko sâu lắm, thế nhưng năm nào nó cũng cướp đi một vài sinh mạng. Tôi vẫn nhớ, một buổi chiều muộn, tôi nghe có tiếng khóc than não lòng. Chạy ra đê nhìn xuống bờ đầm thì thấy một đám đông đang quây xung quanh một chị phụ nữ đang nằm bất động, da trắng bệch, anh chồng quỳ bên cạnh đang vật vã khóc than. Nghe mọi người kể là chị ấy trong lúc đi cắt cói thì bị chuột rút rồi chết đuối. Nhìn xót xa quá! Tuy vậy trẻ con mau quên, mấy hôm sau, tôi và thằng Béo cùng lũ trẻ hàng xóm vẫn xuống đầm tắm như thường.
Những buổi trưa, bọn trẻ con chúng tôi chả bao giờ buồn ngủ. Hai anh em Béo sang nhà tôi cùng đọc truyện Doraemon , rồi chơi tú lơ khơ, ai thua thì bị bôi nhọ nồi lên mặt. Béo rất hay chơi ăn gian, vì vậy nhiều khi tôi bỏ chơi giữa chừng vì cãi nhau với nó, hai đứa chiến tranh lạnh tạm thời đến hôm sau lại đi học cùng nhau. Thường thì tôi là đứa làm lành trước, vì Béo là một thằng bé gan lì, nó đã từng một lần giận bố mẹ mà lẳng lặng bắt xe về quê nội nó cách đấy hơn 20 km, làm cả nhà tá hỏa đi tìm khắp nơi ( hồi đó nó mới khoảng 7 hay 8 tuổi )
Vào mùa mưa lũ, nước tràn ngập khắp ngõ khắp nhà. Người lớn thì lo chuyển đồ, che mái nhà dột, di chuyển lợn gà, còn bọn trẻ con chúng tôi thì vui mừng hớn hở, đầu trần đội mưa kéo nhau tắm mưa khắp từ đầu xóm đến cuối xóm. Chúng tôi gấp những con thuyền giấy đủ màu, nhìn nó bơi gập ghềnh mà thấy vui làm sao... Rồi chúng tôi ngồi trên những thùng gỗ, chậu nhựa làm thuyền bơi khắp ngõ, vừa chèo thuyền vừa trêu đùa nhau í ới... Rốt cục cũng chả đứa nào bị ốm cả, thế mới lạ!
Vào kỳ nghỉ hè, có những sáng khi tôi còn đang ngủ nướng, đã nghe tiếng Béo í ới gọi ra ngõ. Tưởng gì hóa ra nó muốn chỉ cho tôi xem cầu vồng. Sáng mùa hè trong lành, chúng tôi đứng trên triền đê, hít đầy lồng ngực mùi cây cỏ ngai ngái, mùi đất, mùi hơi nước từ dưới đầm phả lên. Và cầu vồng rực rỡ trước mặt, tuy không đủ bảy màu, nhưng ẩn hiện giữa những đám mây, tôi thấy thật đẹp và ấn tượng. Hai chúng tôi tranh luận xem cầu vồng này có mấy màu rồi chạy dọc triền đê trong làn gió buổi sớm trong lành...
Tôi vẫn nhớ dáng người chắc lẳn của Béo, ánh mắt và nụ cười lém lỉnh, làn da ngăm đen khỏe mạnh. Nó tuy hay nghịch ngầm nhưng chẳng bao giờ chơi ác với ai. Tôi nhớ những khi người lớn đi làm, hai anh em Béo và anh em tôi lại sang nhà nhau nấu những món bọn tôi thích như bánh xèo, khoai tây rán... Chỉ vậy thôi mà vui như hội ^^
Rồi thời gian cứ thế trôi, tuổi thơ của chúng tôi cũng đi qua một cách êm đềm và vui vẻ. Đến năm lớp 10 thì nhà tôi chuyển đi chỗ khác, vẫn ở thành phố đấy nhưng thuộc một quận khác ở trung tâm thành phố. Tôi và Béo vẫn giữ liên lạc với nhau, tuy hai đứa học hai trường.
Rồi một chiều mùa đông, mẹ tôi đi làm về, thông báo cho tôi là thằng Béo con chú T hàng xóm chết rồi... Tôi kêu lên kinh ngạc, hỏi mẹ tại sao. Mẹ tôi bảo là mấy hôm trước, trong một buổi cắm trại của thanh thiếu niên các trường trung học, Béo có xảy ra va chạm với mấy đứa trường khác và bị một thằng đâm chết. Tôi sững sờ, đau xót. Một niềm đau dâng lên trong tim tôi, tôi khóc òa, không kìm nổi cảm xúc.
Ngày hôm sau mẹ và tôi về xóm cũ thắp hương cho Béo. Nhìn di ảnh nó mà nước mắt dâng lên , tôi lại khóc một lần nữa...
Rồi sau đó suốt thời trung học, tôi thường xuyên mơ thấy Béo. Những giấc mơ luôn dẫn tôi về xóm cũ, ngôi nhà cũ, những người bạn thơ ấu... Tôi luôn mơ cùng Béo đi chơi như hồi bé, nhưng chỉ khác là Béo luôn im lặng, ko bao giờ nói câu nào với tôi. Tôi hỏi gì thì Béo chỉ lảng tránh, khuôn mặt buồn bã, rồi Béo biến mất đi từ lúc nào không rõ...
Rồi tôi lên Đại học, rồi đi làm...Bận bịu nhiều việc , tôi không còn mơ thấy Béo nữa. Có lẽ cậu ấy đã biến thành những đám mây bay lững lờ trên bầu trời mùa hạ trong xanh trên triền đê ngày xưa của chúng tôi... Nhưng đó chắc chắn là người bạn ấu thơ thân thiết nhất của tôi, người làm tôi nhớ nhất khi nhớ về tuổi thơ...
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: