[Bình Dân Học Vụ T5] Những Trận Đòn.

Nopolele

Nhi đồng
Bài viết
2
Xu
1,320

Tao không nhớ rỏ hết cái tuổi thơ trải qua bao nhiêu chuyện, ký ức cứ chập chập choạng choạng ùa về theo từng dòng cảm xúc . Nhưng có những thứ ăn sâu vào tiềm thức vì nó diễn ra quá nhiều lần, lập đi lập lại xuyên suốt mười mấy năm đầu đời làm tao nhớ mãi , Ăn Đòn.

Tao ăn đòn quanh năm suốt tháng, chứ chẳng riêng “ngày lễ” nào trọng đại trong năm. Nhưng nhiều nhất và tần xuất dày đặt vẩn là những dịp Hè về. Thuở ấy, đến hàng xóm tao, đám bạn tao và những người trong họ sống chung làng ai cũng thắc mắc tại sao một thằng con một như tao lại ăn đòn nhiều hơn cơm bữa như vậy. Đáp lại những thắc mắc đó của họ là câu nói nổi tiếng của má tao : Chết chó kéo chứ đừng nghĩ con một là được cưng chiều.

Tuy là nói vậy , nhưng chuyện má tao thương tao là điều ai cũng biết. Còn một người nữa thi đua với má tao trong cuộc thi ai đập con nhiều nhất đó là Ba tao. Ba tao vì công việc nên ít khi ở nhà. Ông đi suốt có khi cả tháng mới về nhà, để bù lại khoảng thời gian vắng nhà, để chỉ tiêu đập tao không bị thua kém với má tao, thì những trận đòn ba tao tranh thủ đập thật nhiều, không biết bao nhiêu cây chổi mới toanh má tao mua về chưa kịp sử dụng đã phải mang đi bỏ. Xung quanh nhà tao hầu như không còn 1 nhánh tre nào cở tầm ngón tay, và cùng với đó là những nhánh cây Dương , có nơi gọi là Dương liễu mọc đầy bờ biển ấy. Cũng tuyệt chủng sau mười mấy năm phải gồng mình đọ lại với da thịt trên mông tao. Tuổi thơ tao vì đó mà có nhiều ký ức đọng lại cho đến tận bây giờ. Giờ thì ông bà lớn tuổi rồi, ai cũng nằm ở cái tuổi bát thập cổ lai hy cả, giờ mà mổi lần nhìn tao thi triển công phu với mấy đứa con thì hai ông bà lại bay dô can – quáy lạ.

Sẳn đây tao nói trước, tao sẽ không kéo tụt cảm xúc của bọn mày với những án văn sướt mướt về lòng mang ơn và ý nghĩa những trận đòn ba má tao trao tặng để có một tao của ngày hôm nay. Đối với tao nó là điều may mắn và tao sẽ ích kỹ cất riêng điều may mắn ấy cho riêng tao ở trong lòng. Thay vào đó giờ thì tao kể về những ngày hè dữ dội của tao ngày xưa, và biết đâu các mày sẽ tìm thấy lý do vì sao tao ăn cơm ít hơn ăn đòn.



Đối với tao và bọn bạn trong cái làng nghèo dọc duyên hải miền trung ấy, Hè thực sự là ngày hội, hồi đó bọn tao chả phải gồng gánh trên vai chuyện học hành thành tích như đám nhỏ bây giờ nên mặc nhiên khái niệm học hè đối với bọn tao là không tồn tại . Đổi lại bọn tao nôn nao để đến Hè, Hè cho bọn tao thời gian trọn vẹn ba tháng để mặc sức chơi và phá. Mặc sức leo núi hái Sim, dũ Chà Là mang ra chợ bán để kiếm một hai trăm đồng đổi que cà rem ngọt đường hóa học đến gắt gọng. So với bây giờ những thứ ấy quá đổi bình thường nhưng hồi đó nó là đặc sản mà chỉ có Hè bọn tao mới có.

Hè đối với bọn tao là những đêm đi hái trộm dưa hấu, bẻ trộm mía để rồi bị chủ rượt chạy đến rơi dái ngoài đồng. Chuyện là, trong đám bạn tao ngày ấy có một thằng bị rượt với tao đến bí đường quá phải nhảy ùm xuống ao để trốn . Nó bị cọc tre người ta chôn ngầm ở dưới chọc lủng một hòn, báo hại tao bị một trận đòn thừa sống thiếu chết . Trời thương nó mém một tí nữa là đi nguyên buồng dâu da, giờ nó vẩn có vợ sinh con ngon lành. Chuyện nó thọt hai thằng mỗi dịp cuối năm ngồi nhậu vẩn mang ra đập đùi chan chát. Tao nhớ hình như năm đó tao và nó học lớp bảy.

Làng tao có cây Da lông to lắm , chả biết con chim nào ỉa phọt ra đó rồi mọc lên chắc cũng hai ba trăm năm rồi, hoành phi gốc nó chắc cũng mười mấy đứa bọn tao ôm không hết. Dưới cái gốc tun hút của nó có một cái hang sâu, người trong làng đồn rằng có cặp rắn cạp nong to như bắp chân. Đêm hôm trăng thanh cặp rắn vẩn hay vắt thân qua con đường làng để tâm sự. Có vài người trong làng chạy xe về khuya vẩn hay cán trúng rồi té chúi dụi. Tao nghe người già trong làng kể vậy, chứ tao thì cả tuổi thơ chưa trông thấy bao giờ. Rồi từ những câu chuyện mang màu sắc tâm linh ấy mặc nhiên trẻ con bọn tao bị cấm lui tới cây Da đó. Nhưng cấm là một chuyện, cây Da đó cứ hè về lại mang một ma lực khủng khiếp thu hút muôn loài từ Chim chóc, Sóc Chồn đến cả đám bọn con nít tụi tao nữa. Thực sự sau này lên thành phố, đi cũng nhiều nơi nhưng tao chưa ăn một loại trái nào mà ngon như trái Da ngày ấy. Khỏi nó về sự đồ sộ của cái cây Da, nó cao phải hai ba chục mét tán rộng cả mấy mẩu ruộng, đến Hè về thì ôi thôi là trái, chín đen cả cây mặc sức mà ăn . Nhưng khoái nhất vẩn là ngồi vắt vẻo trên những nhánh xa tít là là mặt ao rồi lộn tỏm xuống.


Lại có hôm lười tuột xuống đất nên ngồi trên cao tuột quần ỉa bẹt xuống đất vậy mà sướng cái thằng người.

Quanh đi quanh lại Hè với bọn tao khi còn nhỏ là vậy. Lớn lên chút nữa thì tập tành đi kiếm chuyện đấm nhau với đám trai làng khác, rồi đêm đêm ra con cống thủy lợi đầu làng chặn đường bóp dú bóp mông đám con gái làng bên. Có bận tao bóp dú trúng con gái của bạn ba tao, cái đứa mà hồi bọn tao mới lên hai lên ba thì hai ông bố ngồi nhậu rồi cáp kèo xui gia gì gì đó thế là tao vừa ăn một trận đòn méo cả đít lại phải lếch thân đi xin lỗi.

Từ đó tao ghét nó, mà chắc nó cũng ko ưa tao lắm. Sau này hai ba năm gì đó, có mấy lần chạm mặt nó riêng tư tao có ý xin lỗi thật nên nói, thôi hồi đó tao bao vú mày giờ mày bóp vú tao lại coi như huề nha thì nó lại chửi tao biến thái. Đúng là cái đám con gái chả biết bọn nó ra làm sao các mày nhỉ.

Quay lại với đám bạn tao, kỳ nghĩ hè cuối cùng đó bọn tao chính thức biết nhậu. Tao còn nhớ cái hôm bọn tao lén mua rượu rồi chèo ghe ra giữa hồ để nhậu nhân dịp tiển thằng bạn nó đi lên tây nguyên theo ba nó làm tiêu cho người ta . Đêm đó ông bà gánh còng lưng nên dù tao lộn cổ xuống hồ trong vô thức nhưng không sao. Mấy hôm sau đám bạn tao kể lại là lúc kéo lên trong mồm tao còn có cả nắm bùn, báo hại hôm sau đúng lúc ba tao đi biền biệt hai tháng trở về. Vậy là tao lại được mang ra để ba tao chạy chỉ tiêu cho không thua kém má tao. Và đó cũng là trận đòn cuối cùng trong đời của tao. Sau trận đòn đó, lần đầu tiên ba kêu tao vào nói chuyện , và câu chuyện được ba tao nói trong buổi cơm sum họp gia đình hôm ấy là : Ba tao đã đăng ký với chú sáu tao cho tao đi bộ đội.

Hay tin đó, không khí trở nên im lặng, má tao thì thả đôi đủa khi trong chén còn quá nữa cơm và con cá mặn. Ba tao nói xong cũng đứng lên đi chế ấm trà, chỉ còn tao vẩn ăn nhưng trong cổ họng lại đắng ngắt, ánh mắt tao trở nên vô hồn gửi tầm nhìn xa xa qua căn nhà hàng xóm. Ở đó, có một thứ trong tao vừa chớm nở…
 
Văn phong này sao giống 1 gã bên kia thế nhở =ypp1
 
Hay đấy, mà đang ngọt tự dưng cắt ngang hông. Cái gì chớm nở thế bạng? Yêu cầu viết thêm ngoại truyện trứng nở đi, hay cái gì nở nở ấy.
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom