Event [ Bình Dân Học Vụ T3 ][Miền ký ức ] Nó của một thời vụng dại.

Chú Cụi

Thích Mò Dzú
Bài viết
1,262
Xu
30,986
Chuyện sáng tác dựa trên lời kể truyền miệng của dân làng .

Nó sinh ra ở một miền quê yên bình , ở đó có lũy tre xanh bọc lấy mấy mái tranh nghèo. Có đàn trâu ngâm mình dưới ao tránh cái nắng trưa hè, có đàn cò chiều về đậu trắng cả cây đa đầu làng, có tất cả những gì là tuổi thơ tươi đẹp như tranh vẽ trên sách giáo khoa mà các mày đã từng học. Và, ở đó có nó có nàng.

Nhà nó giữa làng, nhà nàng cuối xóm. Hai nhà cách nhau độ non cây số nhưng để đến được với nàng nó đã đi mỏi cả sáu năm tuổi trẻ.

Nói về nó một chút, nó năm ấy là đứa lùn đụt xấu rách rưới nhất trong cái đám trang lứa cùng làng với nó. Chỉ có một thứ nó hơn đám bạn kia là NGHÈO.
Tuy là vậy, nhưng bằng cách nào đó nó luôn là đứa được các cụ trong làng quy hoạch xếp vào loại " ở nhà cháu nó ngoan lắm " . Còn nàng, cũng chẳng khá hơn cái hoàn cảnh nó, duy chỉ có một điều là nàng học rất giỏi, và ngoan cả khi ra đường chứ ko riêng gì ở nhà như nó.

Vậy đó, năm đó ng ta kể lại rằng lần đầu tiên nó biết mình trai thẳng biết để ý nét nhu mì của phái nữ là khi đang học lớp tám trường làng.
Một chiều mưa cuối tháng tư năm đó, mưa to lắm, cơn mưa trái mùa thốc thẳng vào mặt nó làm cái vết bầm trên mắt sau trận thư hùng cách đó chưa lâu của nó càng thêm rát mặt.
Xa xa trên con đường nhỏ chạy xuyên qua bãi tha ma có con bé đang dắt bộ con xe đạp dưới cơn mưa tầm tả. Ướt mẹp xiêu vẹo.
- Xe mày sao đó ?!
- Đứt xích rồi...và một đôi mắt đỏ lừ ngước lên nhìn nó.
- Nhà mày ở đâu ?!
- Xóm A.
Nó leo xuống dắt con xe rồi hỏi thêm vài câu.
- Tao cũng ở A , sao đó giờ không biết mày ta.
- Thôi lấy xe tao về, đưa xe đây tao dắt cho.
- Không, kệ tao...cái giọng lập bập run vì lạnh trả lời nhưng ko nhìn nó.
- Bận áo mưa dô rồi về trước đi, tối tao mang xe ra trả. Nhanh lên tối rồi.
Nàng chần chừ nhưng ko thắng lại cái giọng đanh đanh của nó rồi cũng miễn cưỡng mang áo mưa vào đạp xe chạy một mạch ko ngoái lại.

Báo hại nó đêm đó về lăn ra đổ bệnh mấy hôm. Còn cái xe thì nghe má nó nói lại là mẹ nàng dắt vào trả ngay đêm hôm đó. Thế là sau trận ốm vì cảm lạnh, bẳng đi một thời gian nó cũng chẳng gặp lại nàng.
#hết phần I .
Phần II ở đây : https://xamer.fun/t/binh-dan-hoc-vu-t3-mien-ky-uc-no-cua-mot-thoi-vung-dai.3210/post-43891
 
Sửa lần cuối:
Chuyện sáng tác dựa trên lời kể truyền miệng của dân làng .

Nó sinh ra ở một miền yên bình , ở đó có lũy tre xanh bọc lấy mấy mái tranh nghèo. Có đàn trâu ngâm mình dưới ao tránh cái nắng trưa hè, có đàn cò chiều về đậu trắng cả cây đa đầu làng, có tất cả những gì là tuổi thơ tươi đẹp như tranh vẽ trên sách giáo khoa mà các mày đã từng học. Và, ở đó nó có nàng.

Nhà nó giữa làng, nhà nàng cuối xóm. Hai nhà cách nhau độ non cây số nhưng để đến được với nàng nó đã đi mỏi cả sáu năm tuổi trẻ.

Nói về nó một chút, nó năm ấy là đứa lùn đụt xấu rách rưới nhất trong cái đám trang lứa cùng làng với nó. Chỉ có một thứ nó hơn đám bạn kia là NGHÈO.
Tuy là vậy, nhưng bằng cách nào đó nó luôn là đứa được các cụ trong làng quy hoạch xếp vào loại " ở nhà cháu nó ngoan lắm " . Còn nàng, cũng chẳng khá hơn cái hoàn cảnh nó, duy chỉ có một điều là nàng học rất giỏi, và ngoan cả khi ra đường chứ ko riêng gì ở nhà như nó.

Vậy đó, năm đó ng ta kể lại rằng lần đầu tiên nó biết mình trai thẳng biết để ý nét nhu mì của phái nữ là khi đang học lớp tám trường làng.
Một chiều mưa cuối tháng tư năm đó, mưa to lắm, cơn mưa trái mùa thốc thẳng vào mặt nó làm cái vết bầm trên mắt sau trận thư hùng cách đó chưa lâu của nó càng thêm rát mặt.
Xa xa trên con đường nhỏ chạy xuyên qua bãi tha ma có con bé đang dắt bộ con xe đạp dưới cơn mưa tầm tả. Ướt mẹp xiêu vẹo.
- Xe mày sao đó ?!
- Đứt xích rồi...và một đôi mắt đỏ lừ ngước lên nhìn nó.
- Nhà mày ở đâu ?!

- Xóm A.
Nó leo xuống dắt con xe rồi hỏi thêm vài câu.
- Tao cũng ở A , sao đó giờ không biết mày ta.
- Thôi lấy xe tao về, đưa xe đây tao dắt cho.
- Không, kệ tao...cái giọng lập bập run vì lạnh trả lời nhưng ko nhìn nó.
- Bận áo mưa dô rồi về trước đi, tối tao mang xe ra trả. Nhanh lên tối rồi.
Nàng chần chừ nhưng ko thắng lại cái giọng đanh đanh của nó rồi cũng miễn cưỡng mang áo mưa vào đạp xe chạy một mạch ko ngoái lại.

Báo hại nó đêm đó về lăn ra đổ bệnh mấy hôm. Còn cái xe thì nghe má nó nói lại là mẹ nàng dắt vào trả ngay đêm hôm đó. Thế là sau trận ốm vì cảm lạnh, bẳng đi một thời gian nó cũng chẳng gặp lại nàng.
#hết phần I .
Con bé này người âm hả mày Ndkanc
 
Phần II .

Sau cái buổi chiều định mệnh đó, khi cơ duyên cho nó và nàng biết về sự tồn tại của nhau trên đời này. Kể từ đó thì nó và nàng có đôi lần gặp nhau, lúc thì chung trên con đường làng trong buổi đến trường, khi thì ở bãi chăn thả bò nơi nó thực sự là một vị tướng nắm trong tay đội quân mười hai con bò. Rất nhiều lần như thế nhưng những người già nhất trong làng đến nay vẩn ko nhớ nổi từ khi nào nó bắt đầu nghiêm túc nhìn nàng là một thiếu nữ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua và cái cảm giác trong nó mỗi lần tình cờ gặp nàng ngày thêm đặc biệt, chính nó cũng không biết cái cảm giác đó là gì. Cho đến đến hai năm sau khi nó cũng lên lớp 11 và nàng lên lớp 10.

Bọn trẻ ngày ấy vẩn rỉ tai nhau về các cặp đôi nhăng nhít trong làng, ngày đó không có đại chúng truyền thông như giờ nên mọi việc cứ miệng truyền qua miệng. Rồi một ngày em trai của nàng nói với nó :

- Chị D có bồ rồi hay sao ấy, hôm qua em thấy trên bàn học có bức thư của anh T gửi chỉ.

Nói thêm về thằng em này, thì sau cái vụ cởi áo giao xe bằng thủ đoạn của nó, nó đã lôi kéo thằng em này về phe mình, và biến thằng nhóc thành nội gián trong chính cái gia đình gia giáo nghiêm khắc nhất làng ngày ấy. Và tất nhiên, nhất cử nhất động của nàng nó đều nắm được.

Tối đó, dù là cầm trên tay cây mía ngọt lịm bọn nó vừa đi bẻ trộm về nhưng miệng nó đắng ngắt. Lần đầu tiên nó thấy khó ngủ, trằn trọc và lo âu…một chút gì đó khiến nó cảm giác buồn,cái buồn này lạ quá lúc đó nó không lý giải được. Mãi tận một thời gian sau khi vô tình bắt gặp cảnh thằng T và nàng đạp xe tung tăng trong buổi đến trường thì nó mới định nghĩa được cái cảm giác của đêm đó là nó đã thích Nàng. Bát cơm chó này thật là to mà lần đầu tiên trong đời nó ăn. Đắng ngắt…

“ Tao sẽ chống mắt lên xem chúng mày bên nhau được bao lâu”

Cuộc đời nó từ đó bước sang một trang mới khi quyết định dành lấy nàng cho riêng mình. Đôi mắt tròn xoe, mái tóc ngan lưng lúc nào cũng thoảng mùi bồ kết đó phải là của nó. Cái nụ cười xinh xinh thiêu cháy mọi cỏi hồn lạnh lùng trong nó phải là của nó. Rồi nó quyết định thực hiện kế hoạch của mình nhưng cái khó là làm sao xoá bỏ được hình ảnh một thằng đầu đường xó chợ, cá biệt và phá phách có tiếng như nó trong mắt nàng.

# Kính mời đọc giả đón chờ phần III vào thứ hai tuần sau !
 
Bạng cứ thử thách lòng kiên nhẫn của xamer quá Bfbnsk ko biết là tiểu thuyết chương hồi của bạn có mấy chương tất cả =ypp10 lúc nào cũng kiểu " hồi sau sẽ rõ " =ypp4
Ký ức chắp vá của người già trong làng, họ kể tới đâu tui biên tới đó. Với còn tuỳ vào tâm trạng của phu nhân vui hay buồn nữa.
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom