- Bài viết
- 1,556
- Xu
- 138,157
VỢ ƠI EM VỀ VỚI ANH
Em sinh năm 92 cũng có học thức người Hà Nội, con một trong gia đình ko giàu nhưng cũng có đồng ra đồng vào, được gia đình cưng chiều, em sa ngã vào con đường tệ nạn, đi cai rất nhiều lần nhưng không thành công, em vỏn vẹn có 55kg mà cao tận m70. Em nghĩ cuộc đời em đến đây là chấm dứt.
Nhưng ông trời thương đã ban cho e cô ấy, em gọi đó là vợ nhé, vợ em sn 96 là mẹ đơn thân, đã có một đứa con hiện sống cùng ông bà ở quê.
Em và vợ e thuê nhà ở ngoài chứ không sống ở nhà e, vợ e rất rất ngoan và tốt, vợ là người tiếp sức cho em thoát khỏi con đường tệ hại, sống bên vợ em hạnh phúc lắm, bệnh phổi của em cũng chính vk e lên tận vùng cao lấy thuốc chữa khỏi, sau nửa năm sống cạnh nhau e khỏi bệnh ko còn nghiện em tăng 15 cân thịt béo trắng đẹp trai. Lúc này e thấy mình như bao người bình thường khác. E biết ơn và iu vợ e vô điều kiện.
Lúc này e tính đi làm, xưa e học quản trị, nên giờ e xin làm quản lý cho một công ty nước ngoài lương cũng tầm 17-20tr. Được bao nhiêu em về đưa cho vợ e hết mỗi ngày e xin 50k để ăn trưa vợ e nói thẳng là 2 đứa góp tiền ăn tiền nhà là 7tr còn thừa đâu vợ giữ hộ, ngày ngày sáng sớm vợ e vẫn dạy sớm nấu ăn sáng và sắc thuốc cho e đem đi làm uống.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua gần 2 năm bọn em rất yêu nhau chưa từng một lần cãi vã. Rồi một hôm vợ e kêu mệt e đưa đi khám thì phát hiện ra vợ e đang bầu 12 tuần là con trai ạ. Lúc đấy chúng em hạnh phúc lắm, bao nhiêu hoạch định tương lai vẽ ra, rồi lại ôm nhau nằm cười.
E về báo mẹ để chuẩn bị cho việc cưới xin. Mẹ cũng đồng ý, hôm sau như thường lệ vợ e đi lm về sớm nấu ăn, còn em hôm đó làm thêm 8h mới về, về nhà e thấy cơm chưa nấu, đồ đạc lộn xộn, em mới hỏi sao k nấu ăn, vợ e im lặng nói em mệt, đêm đó vợ e sốt cao tận 40 độ tinh thần hoảng loạn, rồi giật mình khóc loạn lên, thỉnh thoảng e thấy như có cơn co giật, em vội ôm chặt lấy vợ e hỏi tại sao thì cô ấy chỉ khóc rồi run bần bật e rất sợ vì lần đầu e thấy vợ e như này, e nhìn dưới chiếu rất nhiều máu em sợ quá bế ra taxi đến bệnh viện thì con e ko còn nữa, bác sỹ kết luận vợ e sảy do sốc tinh thần.
Ra viện em ở nhà chăm vợ e, bảo a ra mua cho e bát phở, khi em về thì k thấy vợ e đâu, thấy trên bàn một tệp tiền là 170tr kèm mảnh giấy, đây là số tiền thời gian qua em giữ hộ anh, anh sống tốt nhé đừng tìm em vô ích không tìm được em đâu.
Bầu trời trong em sụp đổ, đầu óc em quay cuồng em ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, em ngồi sụp xuống khóc, em hỏi ra thấy chị hàng xóm nói, mẹ em dẫn một đám người đến tận nơi gây áp lực, mẹ nghĩ em đẹp trai tài giỏi lấy đâu cũng được vợ ko cần lấy gái bỏ ck nhà quê nhưng ko chịu hiểu vợ e là người vớt em ở dưới đáy xh lên.
Vậy là vợ em xa em 1 tháng rồi Facebook Zalo cô ấy khoá hết sdt cũng ko liên lạc được, ko lúc nào e ko nghĩ về vợ em, cứ về đến nhà em lại ngồi xuống khóc, em vô tâm quá 2 năm yêu nhau em chưa về nhà vợ, chỉ biết cô ấy người ở thị trấn Khoái Châu Hưng Yên, nhưng Quỳnh ơi thị trấn rộng vậy anh biết tìm em ở đâu.
Em bỏ cả làm cầm bức ảnh của vợ em đi lang thang khắp thị trấn hỏi người này người kia nhưng ko ai biết vợ em. E k thể hình dung những ngày tháng về sau em sống thế nào chỉ cần nghĩ thôi e đã khóc như một đứa trẻ, đêm hôm e cứ lang thang lao ra ngoài đường chỉ sợ về nhà một mình e đối diện với màn đêm ra sao? Thử hỏi cùng lúc mất cả vợ lẫn con e sống như nào đây?
Em sinh năm 92 cũng có học thức người Hà Nội, con một trong gia đình ko giàu nhưng cũng có đồng ra đồng vào, được gia đình cưng chiều, em sa ngã vào con đường tệ nạn, đi cai rất nhiều lần nhưng không thành công, em vỏn vẹn có 55kg mà cao tận m70. Em nghĩ cuộc đời em đến đây là chấm dứt.
Nhưng ông trời thương đã ban cho e cô ấy, em gọi đó là vợ nhé, vợ em sn 96 là mẹ đơn thân, đã có một đứa con hiện sống cùng ông bà ở quê.
Em và vợ e thuê nhà ở ngoài chứ không sống ở nhà e, vợ e rất rất ngoan và tốt, vợ là người tiếp sức cho em thoát khỏi con đường tệ hại, sống bên vợ em hạnh phúc lắm, bệnh phổi của em cũng chính vk e lên tận vùng cao lấy thuốc chữa khỏi, sau nửa năm sống cạnh nhau e khỏi bệnh ko còn nghiện em tăng 15 cân thịt béo trắng đẹp trai. Lúc này e thấy mình như bao người bình thường khác. E biết ơn và iu vợ e vô điều kiện.
Lúc này e tính đi làm, xưa e học quản trị, nên giờ e xin làm quản lý cho một công ty nước ngoài lương cũng tầm 17-20tr. Được bao nhiêu em về đưa cho vợ e hết mỗi ngày e xin 50k để ăn trưa vợ e nói thẳng là 2 đứa góp tiền ăn tiền nhà là 7tr còn thừa đâu vợ giữ hộ, ngày ngày sáng sớm vợ e vẫn dạy sớm nấu ăn sáng và sắc thuốc cho e đem đi làm uống.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua gần 2 năm bọn em rất yêu nhau chưa từng một lần cãi vã. Rồi một hôm vợ e kêu mệt e đưa đi khám thì phát hiện ra vợ e đang bầu 12 tuần là con trai ạ. Lúc đấy chúng em hạnh phúc lắm, bao nhiêu hoạch định tương lai vẽ ra, rồi lại ôm nhau nằm cười.
E về báo mẹ để chuẩn bị cho việc cưới xin. Mẹ cũng đồng ý, hôm sau như thường lệ vợ e đi lm về sớm nấu ăn, còn em hôm đó làm thêm 8h mới về, về nhà e thấy cơm chưa nấu, đồ đạc lộn xộn, em mới hỏi sao k nấu ăn, vợ e im lặng nói em mệt, đêm đó vợ e sốt cao tận 40 độ tinh thần hoảng loạn, rồi giật mình khóc loạn lên, thỉnh thoảng e thấy như có cơn co giật, em vội ôm chặt lấy vợ e hỏi tại sao thì cô ấy chỉ khóc rồi run bần bật e rất sợ vì lần đầu e thấy vợ e như này, e nhìn dưới chiếu rất nhiều máu em sợ quá bế ra taxi đến bệnh viện thì con e ko còn nữa, bác sỹ kết luận vợ e sảy do sốc tinh thần.
Ra viện em ở nhà chăm vợ e, bảo a ra mua cho e bát phở, khi em về thì k thấy vợ e đâu, thấy trên bàn một tệp tiền là 170tr kèm mảnh giấy, đây là số tiền thời gian qua em giữ hộ anh, anh sống tốt nhé đừng tìm em vô ích không tìm được em đâu.
Bầu trời trong em sụp đổ, đầu óc em quay cuồng em ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, em ngồi sụp xuống khóc, em hỏi ra thấy chị hàng xóm nói, mẹ em dẫn một đám người đến tận nơi gây áp lực, mẹ nghĩ em đẹp trai tài giỏi lấy đâu cũng được vợ ko cần lấy gái bỏ ck nhà quê nhưng ko chịu hiểu vợ e là người vớt em ở dưới đáy xh lên.
Vậy là vợ em xa em 1 tháng rồi Facebook Zalo cô ấy khoá hết sdt cũng ko liên lạc được, ko lúc nào e ko nghĩ về vợ em, cứ về đến nhà em lại ngồi xuống khóc, em vô tâm quá 2 năm yêu nhau em chưa về nhà vợ, chỉ biết cô ấy người ở thị trấn Khoái Châu Hưng Yên, nhưng Quỳnh ơi thị trấn rộng vậy anh biết tìm em ở đâu.
Em bỏ cả làm cầm bức ảnh của vợ em đi lang thang khắp thị trấn hỏi người này người kia nhưng ko ai biết vợ em. E k thể hình dung những ngày tháng về sau em sống thế nào chỉ cần nghĩ thôi e đã khóc như một đứa trẻ, đêm hôm e cứ lang thang lao ra ngoài đường chỉ sợ về nhà một mình e đối diện với màn đêm ra sao? Thử hỏi cùng lúc mất cả vợ lẫn con e sống như nào đây?