Thảo Luận Tự hào dân tộc là niềm tự hào rẻ mạt nhất?

Ftm.

Peter Pan
Bài viết
1,322
Xu
2,283
Arthur Schopenhauer (1788-1860) nói: “Niềm tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi vì qua đó ta có thể nhận ra, những kẻ mắc phải chứng tật này bị thiếu thốn các tính cách cá nhân đáng tự hào, bởi nếu có những đức tính này thì họ đã có thể tự hào về chính mình chứ không phải cố bám víu vào một đặc tính là điểm chung giữa họ và hàng triệu kẻ khác. Trái lại thì những ai sở hữu các ưu điểm cá nhân nổi bật sẽ hầu như chỉ nhìn ra những sai trái của dân tộc họ - một cách rất rõ ràng, bởi họ không bao giờ rời mắt khỏi những sai trái đó. Nhưng tất cả những kẻ ngu hèn đáng thương, những kẻ mà chẳng có gì trên đời này để mà tự hào, họ sẽ phải dùng đến biện pháp cuối cùng, đó là tự hào về cái dân tộc mà họ đang (ngẫu nhiên) thuộc vào đó”.

Xin ý kiến rộng rãi của các ae.
 
Thả biểu tượng Love cho cái tiêu đề... thuận tiện lôi kéo sự chú ý về cái cmt trong thớt về 1 nhà báo tốt ở GAZA vì nó có bao hàm 1 phần giải thích lí do thả Love cho tiêu đề thớt này... chủ yếu là lười wall of text nhiều lần
 
Arthur Schopenhauer (1788-1860) nói: “Niềm tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi vì qua đó ta có thể nhận ra, những kẻ mắc phải chứng tật này bị thiếu thốn các tính cách cá nhân đáng tự hào, bởi nếu có những đức tính này thì họ đã có thể tự hào về chính mình chứ không phải cố bám víu vào một đặc tính là điểm chung giữa họ và hàng triệu kẻ khác. Trái lại thì những ai sở hữu các ưu điểm cá nhân nổi bật sẽ hầu như chỉ nhìn ra những sai trái của dân tộc họ - một cách rất rõ ràng, bởi họ không bao giờ rời mắt khỏi những sai trái đó. Nhưng tất cả những kẻ ngu hèn đáng thương, những kẻ mà chẳng có gì trên đời này để mà tự hào, họ sẽ phải dùng đến biện pháp cuối cùng, đó là tự hào về cái dân tộc mà họ đang (ngẫu nhiên) thuộc vào đó”.

Xin ý kiến rộng rãi của các ae.
Phải công nhận triết lý phương tây nó rộng và tiến bộ. Chúng ta phương đông lịch sử gắn với đạo giáo - nho giáo- khổng giáo, ít nhìu trong số đó đề cao tinh thần nguồn cội dân tộc. Rồi lại xui khiến sinh ra lớn lên trong nền giáo dục bóp nghẹt tư duy mà chỉ chăm chăm vào nhồi nhét tư duy tự hào dân tộc của chế độ xã hội chủ nghĩa. Vậy mới sinh ra chuyện có một bộ phận dù đi đâu cũng không bỏ đc cái nét bẩn bựa, thượng đội hạ đạp, luồn lách lươn lẹo .

Cái dân tộc việt nam trong mắt học sinh giỏi là dân tộc quật cường nhưng trong mắt thằng thất học như Cụi là một dân tộc có truyền thống làm nô dịch, là quân cờ trong thế cuộc chung của nhũng dân tộc khác ko hơn ko kém.
 
Phải công nhận triết lý phương tây nó rộng và tiến bộ. Chúng ta phương đông lịch sử gắn với đạo giáo - nho giáo- khổng giáo, ít nhìu trong số đó đề cao tinh thần nguồn cội dân tộc. Rồi lại xui khiến sinh ra lớn lên trong nền giáo dục bóp nghẹt tư duy mà chỉ chăm chăm vào nhồi nhét tư duy tự hào dân tộc của chế độ xã hội chủ nghĩa. Vậy mới sinh ra chuyện có một bộ phận dù đi đâu cũng không bỏ đc cái nét bẩn bựa, thượng đội hạ đạp, luồn lách lươn lẹo .

Cái dân tộc việt nam trong mắt học sinh giỏi là dân tộc quật cường nhưng trong mắt thằng thất học như Cụi là một dân tộc có truyền thống làm nô dịch, là quân cờ trong thế cuộc chung của nhũng dân tộc khác ko hơn ko kém.
Cuội phỏng đọm vkl
 
Nhìn tụi vinno bodo ngạo nghễ là biết cái tinh thần đó nó khuyết tật như nào rồi =ypp9 muốn bản thân phát triển thì phải chịu nhìn thẳng vào những khuyết điểm của mình, muốn đất nước phát triển phải nhìn thẳng vào những hạn chế , đang ở dưới đáy mà lúc nào cũng ngạo nghễ xuất tinh đầy quần thì t chỉ biết quỳ lạy mà thôi ???
 
Nhưng con dân Vin họ lại thần tượng Vin và luôn ủng hộ những sp của Vin...bằng chứng là tau thấy ông anh tau sống chết xe điện Nxjxn
 
Nhìn tụi vinno bodo ngạo nghễ là biết cái tinh thần đó nó khuyết tật như nào rồi =ypp9 muốn bản thân phát triển thì phải chịu nhìn thẳng vào những khuyết điểm của mình, muốn đất nước phát triển phải nhìn thẳng vào những hạn chế , đang ở dưới đáy mà lúc nào cũng ngạo nghễ xuất tinh đầy quần thì t chỉ biết quỳ lạy mà thôi ???
Thành công của giáo dụt là thất bại của dưng tục.
 
Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất t thêm context cho cái câu qoute trên của A.S

The Wisdom of Life​

by Arthur Schopenhauer​

translated by T. Bailey Saunders​

Chapter IV: Position, or a Man's Place in the Estimation of Others​

Section 2. — Pride​

The folly of our nature which we are discussing puts forth three shoots, ambition, vanity and pride. The difference between the last two is this: pride is an established conviction of one's own paramount worth in some particular respect; while vanity is the desire of rousing such a conviction in others, and it is generally accompanied by the secret hope of ultimately coming to the same conviction oneself. Pride works from within; it is the direct appreciation of oneself. Vanity is the desire to arrive at this appreciation indirectly, from without. So we find that vain people are talkative, proud, and taciturn. But the vain person ought to be aware that the good opinion of others, which he strives for, may be obtained much more easily and certainly by persistent silence than by speech, even though he has very good things to say. Anyone who wishes to affect pride is not therefore a proud man; but he will soon have to drop this, as every other, assumed character.

It is only a firm, unshakeable conviction of pre-eminent worth and special value which makes a man proud in the true sense of the word, — a conviction which may, no doubt, be a mistaken one or rest on advantages which are of an adventitious and conventional character: still pride is not the less pride for all that, so long as it be present in real earnest. And since pride is thus rooted in conviction, it resembles every other form of knowledge in not being within our own arbitrament. Pride's worst foe, — I mean its greatest obstacle, — is vanity, which courts the applause of the world in order to gain the necessary foundation for a high opinion of one's own worth, whilst pride is based upon a pre-existing conviction of it.

It is quite true that pride is something which is generally found fault with, and cried down; but usually, I imagine, by those who have nothing upon which they can pride themselves. In view of the impudence and foolhardiness of most people, anyone who possesses any kind of superiority or merit will do well to keep his eyes fixed on it, if he does not want it to be entirely forgotten; for if a man is good-natured enough to ignore his own privileges, and hob-nob with the generality of other people, as if he were quite on their level, they will be sure to treat him, frankly and candidly, as one of themselves. This is a piece of advice I would specially offer to those whose superiority is of the highest kind — real superiority, I mean, of a purely personal nature — which cannot, like orders and titles, appeal to the eye or ear at every moment; as, otherwise, they will find that familiarity breeds contempt, or, as the Romans used to say, sus Minervam. Joke with a slave, and he'll soon show his heels, is an excellent Arabian proverb; nor ought we to despise what Horace says,

Sume superbiam
Quaesitam meritis.
— usurp the fame you have deserved. No doubt, when modesty was made a virtue, it was a very advantageous thing for the fools; for everybody is expected to speak of himself as if he were one. This is leveling down indeed; for it comes to look as if there were nothing but fools in the world.

The cheapest sort of pride is national pride; for if a man is proud of his own nation, it argues that he has no qualities of his own of which he can be proud; otherwise he would not have recourse to those which he shares with so many millions of his fellowmen. The man who is endowed with important personal qualities will be only too ready to see clearly in what respects his own nation falls short, since their failings will be constantly before his eyes. But every miserable fool who has nothing at all of which he can be proud adopts, as a last resource, pride in the nation to which he belongs; he is ready and glad to defend all its faults and follies tooth and nail, thus reimbursing himself for his own inferiority. For example, if you speak of the stupid and degrading bigotry of the English nation with the contempt it deserves, you will hardly find one Englishman in fifty to agree with you; but if there should be one, he will generally happen to be an intelligent man.

The Germans have no national pride, which shows how honest they are, as everybody knows! and how dishonest are those who, by a piece of ridiculous affectation, pretend that they are proud of their country — the Deutsche Bruder and the demagogues who flatter the mob in order to mislead it. I have heard it said that gunpowder was invented by a German. I doubt it. Lichtenberg asks, Why is it that a man who is not a German does not care about pretending that he is one; and that if he makes any pretence at all, it is to be a Frenchman or an Englishman?

However that may be, individuality is a far more important thing than nationality, and in any given man deserves a thousand-fold more consideration. And since you cannot speak of national character without referring to large masses of people, it is impossible to be loud in your praises and at the same time honest. National character is only another name for the particular form which the littleness, perversity and baseness of mankind take in every country. If we become disgusted with one, we praise another, until we get disgusted with this too. Every nation mocks at other nations, and all are right.

The contents of this chapter, which treats, as I have said, of what we represent in the world, or what we are in the eyes of others, may be further distributed under three heads: honor, rank, and fame.

Dòng in đậm: t ko nghĩ ý của ông là ông phỉ báng lòng tự hào dân tộc, hay cho là việc tự hào về dân tộc là giẻ rách, éo có giá trị.

Ý của ông là ông đánh giá 2 phần tự hào: tự hào cá nhân + tự hào dân tộc, và CÁI GÌ MỚI QUAN TRỌNG HƠN ? Là cá nhân hay là dân tộc ?

Rõ ràng là A.S có 1 lòng tự hào với dân tộc Đức của ông, tại vì ông nói người Đức là những người chân thật nhất, nên quan điểm của ông là Đức ko có lòng tự hào dân tộc, bởi vì họ ko cần phải nói dối để bảo vệ cho nó.

Ông còn dẫn chứng mấy thằng "Đức dạt" tự nhận mình là Đức, khoe là Đức phát minh ra thuốc súng, ông đặt câu hỏi là: "Why is it that a man who is not a German does not care about pretending that he is one; and that if he makes any pretence at all, it is to be a Frenchman or an Englishman?"

( Câu này đ biết dịch như nào cho đúng, chắc là phải coi bản gốc tiếng Đức :/ )

Đại khái là: tại sao 1 ng đàn ông ko phải người Đức, lại ko để tâm đến việc giả vờ làm 1 người Đức của mình, và nếu anh ta có thì đó hoặc là 1 người Pháp hoặc 1 người Anh.

---> Ở đây hiểu là mấy thằng dạt thì mới để tâm chuyện nó giả vờ là người nước nào, trong khi nó còn ko phải là dân bản địa ở đó, và nó nói những lời dối trá, tâng bốc đám đông để thấy mình "có vẻ thượng đẳng" ( hoặc tự hào )

1 cái khác là :

Ví dụ, nếu bạn nói về sự cố chấp ngu ngốc và hèn hạ của dân tộc Anh với sự khinh miệt mà nó đáng phải chịu, bạn sẽ khó tìm được một người Anh nào trong số 50 người đồng ý với bạn; nhưng nếu có thì thông thường anh ta sẽ là một người thông minh.

Tóm lại ý của A.S là : tự hào cá nhân > tự hào dân tộc, và tự hào dân tộc phải đi cùng với sự chân thật, chấp nhận khuyết điểm, ko phải những lời dối trá nhằm tâng bốc để cảm thấy dễ chịu.

---> A.S chửi chung TẤT CẢ ĐÁM PRO, cho dù m là pro china, pro us, pro eu, pro ukraine, bò đỏ, bò vàng vv, đó ĐỀU LÀ NHỮNG THỨ RẺ MẠT

Bởi t nói VN ngu lắm, đem câu của người ta chửi mình về học cho khí thế mà đ hiểu ng ta chửi mình Sxc

Tóm lại ở đây A.S đánh phá 2 thứ:

+ 1 là đám di cư dạt thích nhận vơ, đặt điều xạo lz, tâng bốc, bợ đít quá đà
+ 2 là bọn cuồng dâm hoang tưởng, chủ nghĩa dân tộc thượng đẳng ( có thể hiểu là ông phản đối hệ tư tưởng chính trị về đế quốc đại Đức lúc đó của Otto von Bismarck )

Tóm lại thì mấy cái qoute phải tìm hiểu context của nó chứ ko áp dụng bừa bãi đc, như t thấy bài này bên CTLT, tụi nó cãi nhau chí chóe về" nếu 1 người có cả phẩm chất cá nhân lẫn phẩm chất dân tộc, thì lòng tự hào dân tộc có đáng tôn trọng ko ?" Tất nhiên là bọn nó đ trả lời đc vì chúng nó có đọc ngữ cảnh éo đâu =)))))))
 
Sửa lần cuối:
Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất t thêm context cho cái câu qoute trên của A.S

The Wisdom of Life​

by Arthur Schopenhauer​

translated by T. Bailey Saunders​

Chapter IV: Position, or a Man's Place in the Estimation of Others​

Section 2. — Pride​

The folly of our nature which we are discussing puts forth three shoots, ambition, vanity and pride. The difference between the last two is this: pride is an established conviction of one's own paramount worth in some particular respect; while vanity is the desire of rousing such a conviction in others, and it is generally accompanied by the secret hope of ultimately coming to the same conviction oneself. Pride works from within; it is the direct appreciation of oneself. Vanity is the desire to arrive at this appreciation indirectly, from without. So we find that vain people are talkative, proud, and taciturn. But the vain person ought to be aware that the good opinion of others, which he strives for, may be obtained much more easily and certainly by persistent silence than by speech, even though he has very good things to say. Anyone who wishes to affect pride is not therefore a proud man; but he will soon have to drop this, as every other, assumed character.

It is only a firm, unshakeable conviction of pre-eminent worth and special value which makes a man proud in the true sense of the word, — a conviction which may, no doubt, be a mistaken one or rest on advantages which are of an adventitious and conventional character: still pride is not the less pride for all that, so long as it be present in real earnest. And since pride is thus rooted in conviction, it resembles every other form of knowledge in not being within our own arbitrament. Pride's worst foe, — I mean its greatest obstacle, — is vanity, which courts the applause of the world in order to gain the necessary foundation for a high opinion of one's own worth, whilst pride is based upon a pre-existing conviction of it.

It is quite true that pride is something which is generally found fault with, and cried down; but usually, I imagine, by those who have nothing upon which they can pride themselves. In view of the impudence and foolhardiness of most people, anyone who possesses any kind of superiority or merit will do well to keep his eyes fixed on it, if he does not want it to be entirely forgotten; for if a man is good-natured enough to ignore his own privileges, and hob-nob with the generality of other people, as if he were quite on their level, they will be sure to treat him, frankly and candidly, as one of themselves. This is a piece of advice I would specially offer to those whose superiority is of the highest kind — real superiority, I mean, of a purely personal nature — which cannot, like orders and titles, appeal to the eye or ear at every moment; as, otherwise, they will find that familiarity breeds contempt, or, as the Romans used to say, sus Minervam. Joke with a slave, and he'll soon show his heels, is an excellent Arabian proverb; nor ought we to despise what Horace says,


— usurp the fame you have deserved. No doubt, when modesty was made a virtue, it was a very advantageous thing for the fools; for everybody is expected to speak of himself as if he were one. This is leveling down indeed; for it comes to look as if there were nothing but fools in the world.

The cheapest sort of pride is national pride; for if a man is proud of his own nation, it argues that he has no qualities of his own of which he can be proud; otherwise he would not have recourse to those which he shares with so many millions of his fellowmen. The man who is endowed with important personal qualities will be only too ready to see clearly in what respects his own nation falls short, since their failings will be constantly before his eyes. But every miserable fool who has nothing at all of which he can be proud adopts, as a last resource, pride in the nation to which he belongs; he is ready and glad to defend all its faults and follies tooth and nail, thus reimbursing himself for his own inferiority. For example, if you speak of the stupid and degrading bigotry of the English nation with the contempt it deserves, you will hardly find one Englishman in fifty to agree with you; but if there should be one, he will generally happen to be an intelligent man.

The Germans have no national pride, which shows how honest they are, as everybody knows! and how dishonest are those who, by a piece of ridiculous affectation, pretend that they are proud of their country — the Deutsche Bruder and the demagogues who flatter the mob in order to mislead it. I have heard it said that gunpowder was invented by a German. I doubt it. Lichtenberg asks, Why is it that a man who is not a German does not care about pretending that he is one; and that if he makes any pretence at all, it is to be a Frenchman or an Englishman?

However that may be, individuality is a far more important thing than nationality, and in any given man deserves a thousand-fold more consideration. And since you cannot speak of national character without referring to large masses of people, it is impossible to be loud in your praises and at the same time honest. National character is only another name for the particular form which the littleness, perversity and baseness of mankind take in every country. If we become disgusted with one, we praise another, until we get disgusted with this too. Every nation mocks at other nations, and all are right.

The contents of this chapter, which treats, as I have said, of what we represent in the world, or what we are in the eyes of others, may be further distributed under three heads: honor, rank, and fame.

Dòng in đậm: t ko nghĩ ý của ông là ông phỉ báng lòng tự hào dân tộc, hay cho là việc tự hào về dân tộc là giẻ rách, éo có giá trị.

Ý của ông là ông đánh giá 2 phần tự hào: tự hào cá nhân + tự hào dân tộc, và CÁI GÌ MỚI QUAN TRỌNG HƠN ? Là cá nhân hay là dân tộc ?

Rõ ràng là A.S có 1 lòng tự hào với dân tộc Đức của ông, tại vì ông nói người Đức là những người chân thật nhất, nên quan điểm của ông là Đức ko có lòng tự hào dân tộc, bởi vì họ ko cần phải nói dối để bảo vệ cho nó.

Ông còn dẫn chứng mấy thằng "Đức dạt" tự nhận mình là Đức, khoe là Đức phát minh ra thuốc súng, ông đặt câu hỏi là: "Why is it that a man who is not a German does not care about pretending that he is one; and that if he makes any pretence at all, it is to be a Frenchman or an Englishman?"

( Câu này đ biết dịch như nào cho đúng, chắc là phải coi bản gốc tiếng Đức :/ )

Đại khái là: tại sao 1 ng đàn ông ko phải người Đức, lại ko để tâm đến việc giả vờ làm 1 người Đức của mình, và nếu anh ta có thì đó hoặc là 1 người Pháp hoặc 1 người Anh.

---> Ở đây hiểu là mấy thằng dạt thì mới để tâm chuyện nó giả vờ là người nước nào, trong khi nó còn ko phải là dân bản địa ở đó, và nó nói những lời dối trá, tâng bốc đám đông để thấy mình "có vẻ thượng đẳng" ( hoặc tự hào )

1 cái khác là :

Ví dụ, nếu bạn nói về sự cố chấp ngu ngốc và hèn hạ của dân tộc Anh với sự khinh miệt mà nó đáng phải chịu, bạn sẽ khó tìm được một người Anh nào trong số 50 người đồng ý với bạn; nhưng nếu có thì thông thường anh ta sẽ là một người thông minh.

Tóm lại ý của A.S là : tự hào cá nhân > tự hào dân tộc, và tự hào dân tộc phải đi cùng với sự chân thật, chấp nhận khuyết điểm, ko phải những lời dối trá nhằm tâng bốc để cảm thấy dễ chịu.

---> A.S chửi chung TẤT CẢ ĐÁM PRO, cho dù m là pro china, pro us, pro eu, pro ukraine, bò đỏ, bò vàng vv, đó ĐỀU LÀ NHỮNG THỨ RẺ MẠT

Bởi t nói VN ngu lắm, đem câu của người ta chửi mình về học cho khí thế mà đ hiểu ng ta chửi mình Sxc

Tóm lại ở đây A.S đánh phá 2 thứ:

+ 1 là đám di cư dạt thích nhận vơ, đặt điều xạo lz, tâng bốc, bợ đít quá đà
+ 2 là bọn cuồng dâm hoang tưởng, chủ nghĩa dân tộc thượng đẳng ( có thể hiểu là ông phản đối hệ tư tưởng chính trị về đế quốc đại Đức lúc đó của Otto von Bismarck )

Tóm lại thì mấy cái qoute phải tìm hiểu context của nó chứ ko áp dụng bừa bãi đc, như t thấy bài này bên CTLT, tụi nó cãi nhau chí chóe về" nếu 1 người có cả phẩm chất cá nhân lẫn phẩm chất dân tộc, thì lòng tự hào dân tộc có đáng tôn trọng ko ?" Tất nhiên là bọn nó đ trả lời đc vì chúng nó có đọc ngữ cảnh éo đâu =)))))))
Mày có cách tiếp cận vấn đề rất hung hãn nhưng lại rất nhiêu khê.
Tầm vóc của một tư tưởng ở chỗ nó không còn bó gọn trong một ngữ cảnh nhất định nữa mà nó còn có giá trị về sau. Ý chính vẫn còn nguyên và topic này để chia sẻ cái ý: "tự hào dân tộc có phải là niềm tự hào rẻ mạt" nhất hay không?

Nguyên văn trích dẫn đây, cần đéo gì dài dòng rồi chửi đổng? Ai dẫm phải đuôi mày à?
"Die wohlfeilste Art des Stolzes hingegen ist der Nationalstolz. Denn er verrät in dem damit Behafteten den Mangel an individuellen Eigenschaften, auf die er stolz sein könnte, indem er sonst nicht zu dem greifen würde, was er mit so vielen Millionen teilt. Wer bedeutende persönliche Vorzüge besitzt, wird vielmehr die Fehler seiner eigenen Nation, da er sie beständig vor Augen hat, am deutlichsten erkennen. Aber jeder erbärmliche Tropf, der nichts in der Welt hat, darauf er stolz sein könnte, ergreift das letzte Mittel, auf die Nation, der er gerade angehört, stolz zu sein."
 
Mày có cách tiếp cận vấn đề rất hung hãn nhưng lại rất nhiêu khê.
Tầm vóc của một tư tưởng ở chỗ nó không còn bó gọn trong một ngữ cảnh nhất định nữa mà nó còn có giá trị về sau. Ý chính vẫn còn nguyên và topic này để chia sẻ cái ý: "tự hào dân tộc có phải là niềm tự hào rẻ mạt" nhất hay không?

Nguyên văn trích dẫn đây, cần đéo gì dài dòng rồi chửi đổng? Ai dẫm phải đuôi mày à?
"Die wohlfeilste Art des Stolzes hingegen ist der Nationalstolz. Denn er verrät in dem damit Behafteten den Mangel an individuellen Eigenschaften, auf die er stolz sein könnte, indem er sonst nicht zu dem greifen würde, was er mit so vielen Millionen teilt. Wer bedeutende persönliche Vorzüge besitzt, wird vielmehr die Fehler seiner eigenen Nation, da er sie beständig vor Augen hat, am deutlichsten erkennen. Aber jeder erbärmliche Tropf, der nichts in der Welt hat, darauf er stolz sein könnte, ergreift das letzte Mittel, auf die Nation, der er gerade angehört, stolz zu sein."
ko có context thì ý nghĩa nó sẽ là sai bét, như m đọc ở trên thì có ra cái con cẹc gì ko

Đoạn đen: m bị ngáo à hay sao mà kêu t đang chửi m, t cười nhạt mấy thằng ngố suốt ngày đem mấy câu này ra qoute nhưng context thì éo có hiểu :D

Giá trị mãi mãi về sau ? Giá trị nó nằm ở cái nguyên bản, hiểu đc nguyên bản r hãy áp dụng mà quote, cắt cúp câu chữ của người khác thì đó là hành động lưu manh.

M còn chả hiểu đc ý của ông nói gì, ngay từ lúc đặt câu hỏi đã cho thấy m ko hiểu điều đó

M hỏi: "có" hoặc "không" , tức là câu hỏi của m chỉ thuộc giới nhị nguyên, còn nguyên cái context ở trên, nó đã vượt qua giới nhị nguyên r

Nó rẻ mạt với những thằng chỉ có thể vin vào nó, và ko rẻ mạt với những người có nhiều hơn lòng tự hào dân tộc

Câu hỏi của m ko thể nào thể hiện đc ý đồ, nên đừng có "mãi mãi về sau gì đó", tại t thấy m mới hiểu đc có 1 nửa thôi :>

Và t cũng chả cần phải chửi m, t là cười nhạt mấy thằng dựa hơi triết gia để biện minh cho hành động của mình, nhưng lại ko hề để tâm đến việc tìm hiểu ngữ cảnh hay toàn bộ ý nghĩa của ng ta.

Nếu đã trích tiếng Đức thì đọc luôn tác phẩm gốc đi: "Aphorismen zur Lebensweisheit"

Die Deutschen sind frei von Nationalstolz und legen hiedurch einen Beweis der ihnen nachgerühmten Ehrlichkeit ab;

vom Gegentheil aber Die unter ihnen, welche einen solchen vorgeben
und lächerlicher Weise affektiren; wie Dies zumeist die „deutschen
Brüder” und Demokraten thun, die dem Volke schmeicheln, um es
zu verführen. Es heißt zwar, die Deutschen hätten das Pulver erfunden:2 ich kann jedoch dieser Meinung nicht beitreten. Und Lichtenberg
frägt: „warum giebt sich nicht leicht jemand, der es nicht ist, für einen
Deutschen aus, sondern gemeiniglich, wenn er sich für etwas ausgeben will, für einen Franzosen oder Engländer?”


Sub đoạn chữ đen ra mà đọc cho nó thấm coi ý nghĩa là gì

R đọc cho kĩ cái đoạn này: "da er sie beständig vor Augen hat, am deutlichsten erkennen. Aber jeder erbärmliche Tropf, der nichts in der Welt hat, darauf er stolz sein könnte, ergreift das letzte Mittel, auf die Nation, der er gerade angehört, stolz zu sein."

M đem tiếng Đức ra khè lộn thằng r
 
Sửa lần cuối:
Nó rẻ mạt với những thằng chỉ có thể vin vào nó, và ko rẻ mạt với những người có nhiều hơn lòng tự hào dân tộc
Câu này hay.

Và t cũng chả cần phải chửi m, t là cười nhạt mấy thằng dựa hơi triết gia để biện minh cho hành động của mình
Không sao, tao sẽ coi nó là bình thường nếu đó là nhân cách của mày
M còn chả hiểu đc ý của ông nói gì, ngay từ lúc đặt câu hỏi đã cho thấy m ko hiểu điều đó
1. Một triết gia như Athur Schopenhauer thì phải dành rất nhiều thời gian và kiến thức để hiểu. Mày có chắc đã hiểu không? Tao chưa từng khoe là tao hiểu, tay mày nên gõ chậm lại cùng bộ não thì hơn.

2. Nhận thức là một quá trình. Topic này mở ra để thảo luận. Mày có ý kiến nữa về chủ đề chính thì tiếp tục phát huy.
Nhưng nếu chửi đổng cay cú thì tao cho mày nhất, được chưa
 
1. Một triết gia như Athur Schopenhauer thì phải dành rất nhiều thời gian và kiến thức để hiểu. Mày có chắc đã hiểu không? Tao chưa từng khoe là tao hiểu, tay mày nên gõ chậm lại cùng bộ não thì hơn.
1. t hiểu đủ để biết ổng ko có ý khinh rẻ lòng tự hào dân tộc như tụi m đang ám chỉ

2. Nhận thức là một quá trình. Topic này mở ra để thảo luận. Mày có ý kiến nữa về chủ đề chính thì tiếp tục phát huy.
Nhưng nếu chửi đổng cay cú thì tao cho mày nhất, được chưa
2. cần gì phải cay, t đọc thấy bọn m hiểu ngô nghê thì t nói ngô nghê, tại vì bọn m hiểu ngô nghê nên bọn m bị mắc kẹt và ko thể phản biện chính câu hỏi của tụi m, vậy nên t cười :>
 
1. t hiểu đủ để biết ổng ko có ý khinh rẻ lòng tự hào dân tộc như tụi m đang ám chỉ


2. cần gì phải cay, t đọc thấy bọn m hiểu ngô nghê thì t nói ngô nghê, tại vì bọn m hiểu ngô nghê nên bọn m bị mắc kẹt và ko thể phản biện chính câu hỏi của tụi m, vậy nên t cười :>
Tao phải thú nhận rằng tao thật sự thất vọng về mày. Tao cũng không cay mày, vì bản chất mày rất phèn và nhạt vị
 
Tao phải thú nhận rằng tao thật sự thất vọng về mày. Tao cũng không cay mày, vì bản chất mày rất phèn và nhạt vị
kệ m, cách tiếp cận của t là thẳng thắn, như A.S m trích, t ko cần flatter the mod hay rào trước đón sau, AS của m chửi sml đức tính khiêm tốn và cho đó là giả tạo, giả dối, trong khi đề cao sự chân thật - thành thật, m ko thể nào vừa "nêu cao tinh thần dân tộc với đám đông" trong khi vẫn thành thật, nên m chỉ có thể chọn thành thật, như t đang làm nè :D

đọc mà ko hiểu gì hết là sao :>

"Wohl aber ist [d]ie Tugend der Bescheidenheit eine erkleckliche Erfindung für die Lumpe, da ihr gemäß Jeder von sich zu reden hat, als wäre auch er ein solcher, welches herrlich nivellirt, indem es dann so herauskommt, als gäbe es überhaupt
nichts als Lumpe."

M nghĩ ý của A.S là khiêm tốn à :D Ko, ngược lại kìa, ổng khuyến khích sự kiêu ngạo và coi thường sự khiêm tốn, bởi vì "khiêm tốn" hay "khách sáo" thì cũng là 1 dạng của nói dối :>

Đã nói m chưa hiểu đc mà m ko tin, cách m chửi "phèn" hay "nhạt vị" t cũng chả hiểu để làm gì =)) có phải m đang flatter chính m ko ?
 
Sửa lần cuối:
câu này làm t cảm thấy rất kì lạ ---> "Bởi vì qua đó ta có thể nhận ra, những kẻ mắc phải chứng tật này bị thiếu thốn các tính cách cá nhân đáng tự hào, bởi nếu có những đức tính này thì họ đã có thể tự hào về chính mình chứ không phải cố bám víu vào một đặc tính là điểm chung giữa họ và hàng triệu kẻ khác."

tính cách cá nhân nổi trội và lòng tự hào dân tộc, yêu đất nước của mình vẫn có thể gắn liền với nhau đâu nhất thiết phải mỉa mai, phỉ báng nói như là 1 cách bám víu và 1 đặc tính chung giữa họ và hàng triệu người khác.
1 người có tính cách cá nhân nổi trội nhưng họ cũng phải gắn liền cuộc sống với 1 nơi nào đó chứ, và cũng phải cảm thấy yêu và dễ chịu với nơi đó thì mới tiếp tục phát triển bản thân được chứ???

có 1 danh hài nổi tiếng của Mỹ tao nhớ có nói 1 câu: cha tôi là 1 người di cư đến mỹ, trước khi đến mỹ ông nghe tới thuật ngữ american dream and golden road, nhưng khi tới mỹ ông ấy nhận ra không có con đường vàng nào ở mỹ cả. Nhưng ông ấy đã quyết tâm biến tất cả các con đường ở mỹ thành vàng.
nước mỹ luôn có những tư tưởng khác biệt, văn hóa khác biệt nhưng bằng cách nào đó nó lại gắn những con người đó lại với nhau, trong film mỹ luôn có thông điệp ngầm là t tự hào t là dân mỹ

Hãy nhìn chiều dài lịch sử đi sẽ thấy, những quốc gia lớn sẽ chứa những tư tưởng lớn ái quốc, tự hào dân tộc đến nỗi coi chủ nghĩa dân tộc là con đường lớn để họ đi: israel, china, us, deutschland, japan, korea.
 
Arthur Schopenhauer (1788-1860) nói: “Niềm tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi vì qua đó ta có thể nhận ra, những kẻ mắc phải chứng tật này bị thiếu thốn các tính cách cá nhân đáng tự hào, bởi nếu có những đức tính này thì họ đã có thể tự hào về chính mình chứ không phải cố bám víu vào một đặc tính là điểm chung giữa họ và hàng triệu kẻ khác. Trái lại thì những ai sở hữu các ưu điểm cá nhân nổi bật sẽ hầu như chỉ nhìn ra những sai trái của dân tộc họ - một cách rất rõ ràng, bởi họ không bao giờ rời mắt khỏi những sai trái đó. Nhưng tất cả những kẻ ngu hèn đáng thương, những kẻ mà chẳng có gì trên đời này để mà tự hào, họ sẽ phải dùng đến biện pháp cuối cùng, đó là tự hào về cái dân tộc mà họ đang (ngẫu nhiên) thuộc vào đó”.

Xin ý kiến rộng rãi của các ae.
chỉ vì tự ti nhên hay tự hào
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom