Truyện hay sưu tầm

Supper cup

Exciter trộm chó
✍ Bàn Phím Vàng ✌
Bài viết
1,115
Xu
17,240
1 dị bản về cây quạt của Gia Cát Lượng nhưng cảnh tỉnh thế nhân về tai hại của mê đắm sắc dục. Mời các bạn cùng đọc nhé:
Tương truyền, gia cảnh nhà Gia Cát Lượng vốn rất nghèo khổ. Ngay từ lúc còn nhỏ tuổi, ông đã phải chăn cừu trên núi. Trên núi có một đạo quán, trong đạo quán có một lão đạo sĩ tóc bạc. Lão đạo sĩ mỗi ngày đều ra ngoài du ngoạn.
Một ngày nọ, ông trông thấy Gia Cát Lượng và thử trêu đùa cậu bé, thì cậu bé cũng đùa lại với ông. Từ đó Gia Cát Lượng và lão đạo sĩ thường trò chuyện với nhau bằng cách ra dấu tay. Lão đạo sĩ thấy Gia Cát Lượng thông minh khả ái nên đã tiện thể trị bệnh cho cậu.
Không lâu sau, bệnh câm của Gia Cát Lượng đã được chữa khỏi.
Khi có thể nói được, Gia Cát Lượng vô cùng cao hứng; cậu hướng về lão đạo sĩ để bái tạ. Lão đạo sĩ nói: “Hãy về nhà nói với cha mẹ rằng ta sẽ thu con làm đồ đệ, dạy con biết đọc biết viết, học thiên văn địa lý, và phép dùng binh bằng Âm Dương Bát Quái. Nếu cha mẹ con đồng ý, thì hằng ngày con hãy đến đây học, không được bỏ buổi nào”

Kể từ đó, Gia Cát Lượng bái lão đạo sĩ làm sư phụ. Bất chấp gió mưa, hàng ngày Gia Cát Lượng đều lên núi nghe giảng. Cậu thông minh hiếu học, chuyên tâm ghi nhớ, sách chỉ xem qua là đã hiểu, nghe giảng xong là đã nhớ. Vì thế lão đạo sĩ ngày càng thêm quý mến cậu học trò.
Một ngày nọ, khi Gia Cát Lượng đang xuống núi và đi qua một cái “am” bỏ hoang, thì bất ngờ một trận cuồng phong thổi tới, kèm theo mưa gió rợp trời dậy đất.
Gia Cát Lượng vội lánh vào trong am để trú mưa, thì bỗng nhiên, một người con gái cậu chưa từng trông thấy tới nghênh đón cậu vào trong. Chỉ thấy cô gái này mày nhỏ mắt to, mảnh mai kiều diễm, tựa như tiên nữ hạ phàm. Gia Cát Lượng cảm thấy bị cuốn hút bởi cô gái.
Khi trời tạnh mưa, cô gái tiễn cậu ra cửa, cười nói: “Hôm nay chúng ta coi như đã biết nhau. Từ nay về sau khi lên núi xuống núi thì xin hãy qua đây nghỉ ngơi và dùng trà”.
Lúc Gia Cát Lượng từ trong “am” đi về thì thấy có chút kỳ quái, làm sao nơi chưa từng đến này lại có người ở.
Từ đó về sau, mỗi lần Gia Cát Lượng tới “am”, người con gái không chỉ ân cần tiếp đãi, mà còn có thịnh tình muốn giữ lại dùng cơm. Ăn cơm xong hai người không chỉ cười nói mà còn đánh cờ giải khuây.
So với đạo quán, nơi đây quả thực là một thế giới khác hẳn. Gia Cát Lượng bắt đầu mê muội mà không tự nhận ra.
Tâm trí Gia Cát Lượng trở nên bị ảnh hưởng, và cậu cảm thấy chán nản khi học tập. Sư phụ giảng đến đâu thì quên đến đó, lời giảng đi vào tai này rồi xuất ra tai kia, không thể ghi nhớ, lúc đọc sách thì không biết là nói về cái gì, càng xem càng không nhớ.
Lão đạo sĩ biết có vấn đề, bèn gọi Gia Cát Lượng đến, thở dài một tiếng rồi nói: “Hủy cây thì dễ, trồng cây thì khó. Ta đã tốn quá nhiều công sức vì ngươi rồi”.
Gia Cát Lượng nghe sư phụ nói biết có chuyện, vội cúi đầu nói: “Sư phụ! Con sẽ không phụ sự khổ tâm của ngài”.
“Lời này hiện tại ta không thể tin”, lão đạo sĩ nhìn Gia Cát Lượng và nói.
“Ta thấy ngươi là đứa trẻ thông minh, định dạy ngươi thành tài, nên mới trị bệnh cho ngươi, thu ngươi làm đồ đệ. Mấy năm trước ngươi thông minh cần mẫn, sư phụ ta khổ tâm dạy ngươi cũng không cảm thấy khổ; nào ngờ giờ đây ngươi từ cần mẫn thành lười nhác, tuy thông minh mà cũng uổng công, lại còn nói sẽ không phụ một phen khổ tâm của ta, ta tin sao được?”.
Lão đạo sĩ lại nói: “Gió không thổi, cây không động, thuyền không đảo, nước không đục”. Nói rồi chỉ vào cây cổ thụ bị rất nhiều dây mây cuốn vào ở trong sân cho Gia Cát Lượng xem. “Ngươi xem, cái cây kia tại sao sống dở chết dở, không thể tăng trưởng lên được?”
“Bởi vì dây mây cuốn rất chặt vào nó khiến nó không lớn được”, Gia Cát Lượng đáp.
“Đúng rồi, cái cây này ở trên núi, nơi đất đá khô cằn, rất cực khổ nhưng vẫn sống tốt vì nó quyết chí mọc rễ xuống dưới, đâm cành lên trên, không sợ nóng, không sợ lạnh, nên càng ngày càng cao lớn. Thế nhưng cái dây mây chỉ cuốn một lúc mà nó đã không lớn lên được, đây gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy!”, lão đạo sĩ nói tiếp.
Vốn thông minh nhanh trí, Gia Cát Lượng không giấu giếm mà hỏi ngay sư phụ: “Sư phụ, sao ngài biết chuyện?”.
Lão đạo sĩ nói: “Gần nước biết tính cá, gần núi rõ tiếng chim. Ta xem thần sắc ngươi, quan sát hành động của ngươi, còn không biết tâm sự của ngươi hay sao?”.

Lão đạo sĩ ngừng lại một lúc rồi nghiêm sắc mặt, nói: “Nói thật cho ngươi rõ, đứa con gái mà ngươi thích kia chẳng phải là người, nó nguyên là một con tiên hạc trên Thiên Cung, chỉ vì ăn vụng hội bàn đào của Vương Mẫu mà bị Thiên Cung đánh hạ xuống để chịu khổ.
Tới nhân gian, nó hóa thành mỹ nữ, văn võ thì không, cày bừa chẳng biết, chỉ biết tầm hoan tác nhạc. Ngươi thấy tướng mạo nó đẹp, nhưng nó chỉ biết có ăn ngủ thôi. Ngươi cứ thần hồn điên đảo thế này, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Nếu không theo nó chiều ý nó, nó còn làm hại ngươi”.
Gia Cát Lượng nghe xong sợ quá, vội hỏi xem phải làm sao.
Lão đạo sĩ nói: “Con tiên hạc này có thói quen, là mỗi khi đêm đến thì nó hiện nguyên hình, bay lên thiên hà tắm rửa. Lúc ấy, ngươi tiến vào phòng nó, lấy y phục nó đem đốt đi, y phục nó là mang từ trên Thiên Cung xuống. Bị đốt rồi thì nó không thể hóa thành mỹ nữ được nữa”.
Gia Cát Lượng nghe lời sư phụ dặn dò và rời đi. Trước khi đi, lão đạo sĩ đưa cậu một cây gậy đầu rồng và nói: “Con hạc này khi phát hiện trong am phát hỏa, sẽ lập tức từ thiên hà phi trở xuống, gặp ngươi đang đốt xiêm y của nó, tất không chịu thua. Nếu nó làm hại ngươi, hãy dùng quải trượng này đánh nó, nhớ đấy!”.
Giờ Tý đêm hôm đó, Gia Cát Lượng nhẹ nhàng vào trong “am”, mở cửa phòng, quả nhiên thấy trên giường có một bộ xiêm y, nhưng không thấy người đâu. Cậu lập tức nhóm lửa đốt cháy bộ xiêm y.
Tiên hạc đang lúc tắm rửa trên thiên hà, đột nhiên thấy trong lòng bất an, vội vàng đi xuống nhìn quanh thì thấy trong “am” có lửa, vội vàng hét to rồi phi trở xuống. Khi thấy Gia Cát Lượng đang đốt xiêm y, nó nhào tới và dùng mỏ mổ vào mắt Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng nhanh mắt nhanh tay, cầm lấy quải trượng, lập tức đánh con hạc rớt xuống đất. Cậu vội chìa tay ra chộp nhưng chỉ nắm được cái đuôi.
Tiên hạc liều mạng vùng vẫy thoát ra, vỗ cánh thật mạnh rồi bay vọt lên không trung, nhưng đám lông đuôi thì bị Gia Cát Lượng dứt đứt hết.
Tiên hạc bị cụt đuôi, không còn giống những tiên hạc khác trên Thiên Cung nữa nên vô cùng xấu hổ. Từ đó nó không dám lên thiên hà tắm rửa nữa, cũng không thể biến lại thành mỹ nữ vì đã bị đốt mất xiêm y, đành vĩnh viễn ở tại nhân gian, chui vào lẫn lộn với bầy bạch hạc.
Từ đó Gia Cát Lượng không quên bài học này, đem đám lông đuôi tiên hạc đi cất giữ cẩn thận, lấy đó làm tấm gương để răn mình.
Một năm sau, đúng vào ngày Gia Cát Lượng đốt xiêm y của mỹ nữ, lão đạo nhân cười nói với Gia Cát Lượng: “Đồ đệ này, ngươi theo ta đã chín năm rồi, sách gì cần đọc thì đã đọc rồi, điều gì cần truyền thụ thì đã nghe rồi. Có câu nói sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân, ngươi nay đã 18 tuổi rồi, còn cần lập gia đình, ngươi hãy tự mình xử lý mọi việc”.
Gia Cát Lượng thấy sư phụ nói đã “học xong”, bèn vội vàng khẩn cầu, nói: “Sư phụ, đồ đệ càng học càng thấy học thức nông cạn, con nguyện ở lại với ngài học thêm bản lĩnh”.
“Bản lĩnh chân chính cần phải trong khi thực hành mới có thể đạt được. Sách đã học rồi, còn cần xem Trời Đất thiên biến vạn hóa thế nào, tùy thời mà chuyển, tùy cơ ứng biến, mới có thể hữu dụng được!
Hãy lấy con tiên hạc kia làm bài học giáo huấn, từ nay chớ lại để tình sắc làm mê đắm nữa, đây là giáo huấn trực tiếp; hết thảy sự việc trên đời đều không được để giả tướng mê hoặc, nhất định phải xử lý cẩn thận, phải thấy rõ bản chất mới được. Đây coi như lời dặn dò lúc chia tay! Hôm nay ta phải đi đây!”, lão đạo sĩ nói.
“Sư phụ, ngài định đi đâu?”, Gia Cát Lượng kinh ngạc hỏi: “Từ nay con biết đến đâu tìm ngài?”.
“Vân du bốn biển, không có định hướng”, lão đạo sĩ đáp.
Nhất thời không biết làm sao, Gia Cát Lượng nước mắt tuôn rơi, nói: “Sư phụ nhất định phải đi, thì xin nhận đồ đệ một bái, gọi là cảm tạ đại ân dưỡng dục”.
Gia Cát Lượng cúi mình làm lễ, lễ xong ngẩng đầu lên thì đã không thấy sư phụ đâu nữa. Từ đó cũng không nghe nói tung tích của lão đạo sĩ nữa.
Lão đạo sĩ trước khi đi đã đưa cho Gia Cát Lượng một vật, chính là bộ y phục Bát Quái mà sau này ông thường xuyên mặc.
Gia Cát Lượng hoài niệm sư phụ, thường mang chiếc áo Bát Quái trên người, coi như vĩnh viễn cõng sư phụ trên lưng.
Gia Cát Lượng không quên giáo huấn của sư phụ, nhất là lời dặn dò lúc chia tay, đặc biệt thường mang theo mình chiếc quạt bằng lông vũ làm từ lông đuôi con chim hạc, không rời khỏi tay, để tự răn mình phải hành sự thận trọng. Đây chính là lai lịch chiếc quạt lông vũ trên tay Gia Cát Lượng.
S
 
Tí nữa mình đọc nhé ^^
Truyện hay đấy. Để nào rãnh tao đọc.
có 1cậu bé người Mĩ hiền lành và có vẻ khờ khạo
nhều người trong thị trấn thường mang cậu ra làm trò mua vui và bạn bè cùng lớp cũng vậy
ngày nọ, những người bạn cùng lớp đưa tờ 5$ và đồng 5xu và bẩu cậu chọn 1 in 2. và cho luôn thứ cậu chọn, ko chút suy nghĩ, cậu ta nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
tau chọn đồng 5xu
khiến những người xung quanh cười phá lên
Sau đó, câu chuyện này được lan truyền và cậu bé bị cả trường và thậm chí cả thị trấn cười nhạo.

Nhiều kẻ ko tin và tò mò trước quyết định ngốc nghếch của cậu & còn kéo nhao đến gặp cậu để kiểm nghiệm và lần nào cũng nhận về cùng 1 kết quả. Mỗi lần như vậy, mọi người đều được một phen hả hê và rời đi cùng với nụ cười hài lòng trên môi.

Câu chuyện đến tai của thầy giáo. Ông bèn gọi cậu bé đến văn phòng và hỏi:
Chẳng lẽ em ko phân biệt được giá trị lớn nhỏ của tờ 5$ và đồng 5xu sao?
c
ậu bé với đôi mắt sáng trong nhẹ nhàng đáp:
Đương nhiên là em biết rõ ạ. dưng nếu em chọn tờ 5$ thì sẽ ko có nhiều người mang tiền đến để thử, như vậy em cũng ko cơ hội lần2

Đó mới thật sự là trí thông minh của cậu bé, người 45 năm sau đó đã trở thành Tổng thống thứ 28 của Mĩ.

Đây có thể là một câu chuyện ko có kiểm chứng nhưng nó dạy cho chúng ta rất nhiều bài học hữu ích.
đừng bao giờ thể hiện mình là người thông minh, am hiểu mọi thứ
 
có 1cậu bé người Mĩ hiền lành và có vẻ khờ khạo
nhều người trong thị trấn thường mang cậu ra làm trò mua vui và bạn bè cùng lớp cũng vậy
ngày nọ, những người bạn cùng lớp đưa tờ 5$ và đồng 5xu và bẩu cậu chọn 1 in 2. và cho luôn thứ cậu chọn, ko chút suy nghĩ, cậu ta nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
tau chọn đồng 5xu
khiến những người xung quanh cười phá lên
Sau đó, câu chuyện này được lan truyền và cậu bé bị cả trường và thậm chí cả thị trấn cười nhạo.

Nhiều kẻ ko tin và tò mò trước quyết định ngốc nghếch của cậu & còn kéo nhao đến gặp cậu để kiểm nghiệm và lần nào cũng nhận về cùng 1 kết quả. Mỗi lần như vậy, mọi người đều được một phen hả hê và rời đi cùng với nụ cười hài lòng trên môi.

Câu chuyện đến tai của thầy giáo. Ông bèn gọi cậu bé đến văn phòng và hỏi:
Chẳng lẽ em ko phân biệt được giá trị lớn nhỏ của tờ 5$ và đồng 5xu sao?
c
ậu bé với đôi mắt sáng trong nhẹ nhàng đáp:
Đương nhiên là em biết rõ ạ. dưng nếu em chọn tờ 5$ thì sẽ ko có nhiều người mang tiền đến để thử, như vậy em cũng ko cơ hội lần2

Đó mới thật sự là trí thông minh của cậu bé, người 45 năm sau đó đã trở thành Tổng thống thứ 28 của Mĩ.

Đây có thể là một câu chuyện ko có kiểm chứng nhưng nó dạy cho chúng ta rất nhiều bài học hữu ích.
đừng bao giờ thể hiện mình là người thông minh, am hiểu mọi thứ
Yesssssssss. A nói đúng. Kkkkk.
 
Ui! Tui đọc xong gồi nghe. Haizoooo.
Tui xấu bẩn, nên bạng Cup ko cần đề phòng đâu nha.
Này bạn ơi. Vạn vật trên thế gian từ hòn đá viên sỏi hay ngọn cỏ cái cây đến con công con hạc đều là tuyệt tác của tạo hóa. Trong vạn vật đều hiện hữu sự độc nhất không có ở sự vật khác. Dù ai có chê ai xấu bẩn hay béo thì họ cũng ít nhất vẫn là những điều tuyệt vời của bố mẹ hay những người yêu thương họ ( trừ một vài trường hợp oan nghiệt). Dù bạn có thế nào thì bạn cũng sẽ tìm được người nhìn thấy được vẻ đẹp trong con người của bạn ở thời điểm nào đó.
An lạc trong từng phút giây bạn hiền.
 
Xưa kia có lão nhà giàu họ Nguyễn, keo kiệt hết chỗ nói, thế nhưng con trai lão là Nguyễn Bảo còn tằng tiện hơn cả lão. 2 cha con tự nhận Mình là người Tiết Kiệm Nhất

Tối nọ 2 cha con có chuyện phải rời khỏi nhà, đang trên đường thì người cha la lên:
- Chết!!! Cha lỡ quên tắt 1 cây đèn cầy ở nhà rồi

Người con sốt ruột nói:
- Như thế thì lãng phí quá, để con chạy về nhà tắt đèn đã

Người con đang chạy thì lão cha chửi bới:
- Đứng lại thằng quỷ!! Mày chạy như vậy thì mòn đế giày rồi

Người con liền cởi đôi giày giao cho cha giữ hộ và nói:
- Cha à, con cởi giày mà chạy thì sẽ tiết kiệm 1 chút tiền phải không cha??

Người cha liền nở nụ cười và nói: Phải đấy con trai à, trong cuộc sống lúc nào cũng nên tằng tiện như thế đó

Hết!!!
 
Này bạn ơi. Vạn vật trên thế gian từ hòn đá viên sỏi hay ngọn cỏ cái cây đến con công con hạc đều là tuyệt tác của tạo hóa. Trong vạn vật đều hiện hữu sự độc nhất không có ở sự vật khác. Dù ai có chê ai xấu bẩn hay béo thì họ cũng ít nhất vẫn là những điều tuyệt vời của bố mẹ hay những người yêu thương họ ( trừ một vài trường hợp oan nghiệt). Dù bạn có thế nào thì bạn cũng sẽ tìm được người nhìn thấy được vẻ đẹp trong con người của bạn ở thời điểm nào đó.
An lạc trong từng phút giây bạn hiền.
Xưa kia có lão nhà giàu họ Nguyễn, keo kiệt hết chỗ nói, thế nhưng con trai lão là Nguyễn Bảo còn tằng tiện hơn cả lão. 2 cha con tự nhận Mình là người Tiết Kiệm Nhất

Tối nọ 2 cha con có chuyện phải rời khỏi nhà, đang trên đường thì người cha la lên:
- Chết!!! Cha lỡ quên tắt 1 cây đèn cầy ở nhà rồi

Người con sốt ruột nói:
- Như thế thì lãng phí quá, để con chạy về nhà tắt đèn đã

Người con đang chạy thì lão cha chửi bới:
- Đứng lại thằng quỷ!! Mày chạy như vậy thì mòn đế giày rồi

Người con liền cởi đôi giày giao cho cha giữ hộ và nói:
- Cha à, con cởi giày mà chạy thì sẽ tiết kiệm 1 chút tiền phải không cha??

Người cha liền nở nụ cười và nói: Phải đấy con trai à, trong cuộc sống lúc nào cũng nên tằng tiện như thế đó

Hết!!!
Người con đang chạy thì lão cha chửi bới:
- Đứng lại thằng quỷ!! Mày chạy như vậy thì mòn đế giày rồi

Người con liền cởi đôi giày giao cho cha giữ hộ và nói:
- Cha à, con cởi giày mà chạy thì sẽ tiết kiệm 1 chút tiền phải không cha??

Người cha liền nở nụ cười và nói: Phải đấy con trai à, trong cuộc sống lúc nào cũng nên tằng tiện như thế đó

Tml con chạy đc đoạn dẫm cmn vô đinh gỉ, chủ quan đéo để ý, cỡ tuần sau nhiễm trùng sưng tấy uốn ván hoại tử khiêng bịnh viện đéo kịp đai cmnl
 
Người con đang chạy thì lão cha chửi bới:
- Đứng lại thằng quỷ!! Mày chạy như vậy thì mòn đế giày rồi

Người con liền cởi đôi giày giao cho cha giữ hộ và nói:
- Cha à, con cởi giày mà chạy thì sẽ tiết kiệm 1 chút tiền phải không cha??

Người cha liền nở nụ cười và nói: Phải đấy con trai à, trong cuộc sống lúc nào cũng nên tằng tiện như thế đó

Tml con chạy đc đoạn dẫm cmn vô đinh gỉ, chủ quan đéo để ý, cỡ tuần sau nhiễm trùng sưng tấy uốn ván hoại tử khiêng bịnh viện đéo kịp đai cmnln
Người con trai chết người cha tiếc tiền mua áo quan. Ông ta liền mang manh chiếu cũ ra quấn xác con trai rồi mang đi chôn.
 
Người con trai chết người cha tiếc tiền mua áo quan. Ông ta liền mang manh chiếu cũ ra quấn xác con trai rồi mang đi chôn.
Mang chiếu cũ quấn xác đem chôn vẫn phí quá, chi bằng chặt xác con đem bán lấy tiền bỏ tủ có phải tốt hơn không

Dẫu sao cũng chết, hồn lìa khỏi xác rồi, tận dụng 1 lần kiếm chác để bù lỗ những ngày tháng nuôi dưỡng
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom