Ối Giồi Ôi
Ria xamer
- Bài viết
- 829
- Xu
- 19,852
- [ ] Chap 1….Tuổi thơ tôi
Nhớ ngày ấy còn ở quê, tuy nghèo nhưng mà vui. Giờ thì vẫn nghèo thôi mà không còn vui nữa. Bởi tôi vừa đi 1 tăng 5 năm mới về:))
Tôi là Hiếu sinh ra ở vùng quê nghèo Bắc Bộ. Tôi thuộc đời đầu của thế hệ 9x cái thời vẫn còn được nếm cái nồng của khoai lang trong nồi cám lợn, ngủ nhà đắp đất khi gặp trời mưa to là cả nhà chạy dột, nào thau nào chậu mang hết vào trong nhà để hứng mưa, tiếng mưa lộp bộp in sâu vào tâm thức tôi cho đến tận bây giờ.
Ở quê cái thời của tôi nhiều kỉ niệm lắm, không đứa nào có điện thoại hay máy tính cả, cứ mùa nào thứ đó. Tôi chợt nhớ những buổi chiều heo may cùng đám bạn chăn trâu đánh bài tét đỏ cả cánh mũi rồi cùng nướng ngô, khoai, sắn. Những buổi tối cùng nhau nô đùa khắp cả làng, những buổi trưa trốn ngủ đi tắm sông với bao trận đòn tím da thịt ….vvv
Có ai ở đây muốn được quay lại sống như vậy dù 1 ngày?
So với bạn bè cùng trang lứa tôi khá trầm tính và nhút nhát, không ai có thể nghĩ tôi sẽ đi tù về tội ma tuý. Ngay kể cả chính bản thân tôi, dù sao tôi cũng thuộc dạng ngoan ngoãn lễ phép.
Bố mẹ tôi làm ruộng nên gia đình cũng không khá giả gì. Tôi với bố không hợp tính nên tôi và ông ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tôi biết ông cũng rất thương tôi. Mẹ tôi thì luôn đặt hết niềm tin vào tôi, chiều tôi hết mực. Khi học xong cấp 3 tôi thi không đỗ đại học. Vì tò mò với thế giới ngoài kia tôi xin đi làm thuê khắp nơi, nào là phụ hồ, nào là giao gas, chở nước, làm phụ xe tải hay làm trần gỗ….
Ba năm đi làm tôi thấy được nhiều điều khiến tôi có quyết tâm và động lực hơn . Tôi về nhà cố gắng ôn lại và thi đỗ vào 1 trường đại học top đầu tại Hà Nội. Vậy là tôi bước chân lên thủ đô hoa lệ mang trong mình sự bồng bột của tuổi trẻ.
Cũng như bao bạn khác tôi đến nhận trường nhận lớp và quen những người bạn mới.
Nhớ ngày ấy còn ở quê, tuy nghèo nhưng mà vui. Giờ thì vẫn nghèo thôi mà không còn vui nữa. Bởi tôi vừa đi 1 tăng 5 năm mới về:))
Tôi là Hiếu sinh ra ở vùng quê nghèo Bắc Bộ. Tôi thuộc đời đầu của thế hệ 9x cái thời vẫn còn được nếm cái nồng của khoai lang trong nồi cám lợn, ngủ nhà đắp đất khi gặp trời mưa to là cả nhà chạy dột, nào thau nào chậu mang hết vào trong nhà để hứng mưa, tiếng mưa lộp bộp in sâu vào tâm thức tôi cho đến tận bây giờ.
Ở quê cái thời của tôi nhiều kỉ niệm lắm, không đứa nào có điện thoại hay máy tính cả, cứ mùa nào thứ đó. Tôi chợt nhớ những buổi chiều heo may cùng đám bạn chăn trâu đánh bài tét đỏ cả cánh mũi rồi cùng nướng ngô, khoai, sắn. Những buổi tối cùng nhau nô đùa khắp cả làng, những buổi trưa trốn ngủ đi tắm sông với bao trận đòn tím da thịt ….vvv
Có ai ở đây muốn được quay lại sống như vậy dù 1 ngày?
So với bạn bè cùng trang lứa tôi khá trầm tính và nhút nhát, không ai có thể nghĩ tôi sẽ đi tù về tội ma tuý. Ngay kể cả chính bản thân tôi, dù sao tôi cũng thuộc dạng ngoan ngoãn lễ phép.
Bố mẹ tôi làm ruộng nên gia đình cũng không khá giả gì. Tôi với bố không hợp tính nên tôi và ông ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tôi biết ông cũng rất thương tôi. Mẹ tôi thì luôn đặt hết niềm tin vào tôi, chiều tôi hết mực. Khi học xong cấp 3 tôi thi không đỗ đại học. Vì tò mò với thế giới ngoài kia tôi xin đi làm thuê khắp nơi, nào là phụ hồ, nào là giao gas, chở nước, làm phụ xe tải hay làm trần gỗ….
Ba năm đi làm tôi thấy được nhiều điều khiến tôi có quyết tâm và động lực hơn . Tôi về nhà cố gắng ôn lại và thi đỗ vào 1 trường đại học top đầu tại Hà Nội. Vậy là tôi bước chân lên thủ đô hoa lệ mang trong mình sự bồng bột của tuổi trẻ.
Cũng như bao bạn khác tôi đến nhận trường nhận lớp và quen những người bạn mới.