Tao ngầu vãi đái

W??? ?? ?

Exciter trộm chó
Bài viết
1,376
Xu
15,658
29FrMpD.jpeg

Đấy là cảm giác khi về lại thị trấn nhỏ này
Buổi chiều sụp xuống quá nhanh. Cả con phố to đùng hình như chỉ có mình tao. Hoang vu kì lạ. Chắc vì mùa đông sắp đến. Tất nhiên ở nơi nào đấy của những loài chim di trú, còn ở đây tự nhiên tao cảm thấy mình là chúa tể. Tội đéo gì không enjoy cái moment này thêm tí nữa. Mọi thứ sạch sẽ, trật tự, lạnh lùng như bữa cơm chiều của một mái nhà tan vỡ. Tuy nó hơi buồn nhưng tao vẫn thấy tao ngầu. Thế là được.
À. Chào Kitô vua . Hình như ông lẻ loi trong buổi chiều này. Trên đầu ông đầy mây xám cuối con dốc, nơi một góc chợ tồi tàn. Ông có thấy buồn không?
f45TLUr.jpeg
 
Tôi gặp ông rất lâu rồi. Ngày ấy chiều nào tôi cũng nhìn ông. Đúng hơn là bản clone của ông trong một sân trường tiểu học ngay bên cạnh. Ông đứng đó như một phế tích thời gian, cần mẫn như một chú CSGT đứng ngã tư đường, chỉ thiếu cây gậy và cái còi là chuẩn. Nhìn ông cũng uy tín.

Hồi ấy, ông mặc bộ đồ xanh chẳng ra xanh, đen không ra màu đen đứng trên một cái cột rong rêu lở lói. Một nửa đầu ông bị xẻ cụt. Bờ vai đến ngực vỡ toác như thể trái tim đã rơi ra.
Tôi đã tự hỏi ông từng trải qua mối tình sét đánh nào đau đớn thế ? Sao người ta nỡ để ông tàn phế lâu như vậy? Dưới chân ông bọn trẻ con ríu rít tan trường. Sau lưng ông là mặt trời đỏ chói. Những chiều không mưa là những chiều đẹp điêu tàn không cách nào diễn tả.

Từ hồi họ chuyển ông chuyển lên cao, tôi thấy ông ổn hơn nhiều. Cũng đúng, người ta ở vị trí cao thì phải khác. Không những ông đẹp mà oai hơn hẳn ngày xưa. Sau lưng ông không có mặt trời nhưng bù lại dưới chân ông nhiều đèn nháy.

Chỉ là đôi lúc tôi nhớ cái clone của ông. Tôi nhớ những vết thương, và nhớ những mặt trời xiêu đổ sau lồng ngực., ở nơi mà tôi nghĩ trái tim ông đã rơi ra.
 
Sửa lần cuối:
”Các con, hãy ở lại trong thầy!"

Tôi không ở lại trong ông. Tôi còn vài chỗ phải đi. Lần đầu tiên tôi gọi đến ông vì khi ấy tôi chẳng thể làm gì. Vì tôi biết ông ở cách tôi rất gần,chừng 200m. Tôi biết ông sẽ nghe tôi, vì lúc ấy ngoài đường im lặng, bệnh viện im lặng, cái đéo gì cũng im lặng chỉ có tôi muốn gào lên. Tôi chạy ra sân.

Tôi nghe đâu đấy tiếng pháo hoa rồi chuông nhà thờ đổ. Tôi chợt nghĩ biết đâu ông rảnh. Đêm 30 tết quỷ thần chắc đang say rượu bét nhè.

"Hãy lấy bất cứ cái gì của tôi, 10 năm, 20 năm, dù tôi khỏe mạnh hay tàn phế. Bất cứ lúc nào. Ông làm thằng bé khỏe lại cho tôi Tôi biết ông làm được".

Lúc ấy tôi có gọi ông mày tao không? Tôi không nhớ nữa vì tôi vừa đá sập cái ghế của thằng bác sĩ muốn đuổi bố con tôi đi bằng cái bệnh án không khác gì án tử hình dành cho tù nhân vô tội. Tôi quay về phòng qua một dãy hành lang dài miên man im lặng.

Sáng hôm sau, bàn tay tí xíu của thằng bé khẽ run lên trong tay tôi như một nụ hoa muốn cựa mình.

Tôi biết rằng chúng ta đã có hiệp thông.

Ông đã đổi thay nhiều, và tôi cũng thế. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Tôi không ở lại trong ông. Tôi còn vài chỗ phải đi. Và tôi vẫn rất vui nếu một ngày nào được tất toán cùng ông nốt bản hợp đồng.

Thật lòng mà nói, ông ngầu hơn tôi.
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom