”Các con, hãy ở lại trong thầy!"
Tôi không ở lại trong ông. Tôi còn vài chỗ phải đi. Lần đầu tiên tôi gọi đến ông vì khi ấy tôi chẳng thể làm gì. Vì tôi biết ông ở cách tôi rất gần,chừng 200m. Tôi biết ông sẽ nghe tôi, vì lúc ấy ngoài đường im lặng, bệnh viện im lặng, cái đéo gì cũng im lặng chỉ có tôi muốn gào lên. Tôi chạy ra sân.
Tôi nghe đâu đấy tiếng pháo hoa rồi chuông nhà thờ đổ. Tôi chợt nghĩ biết đâu ông rảnh. Đêm 30 tết quỷ thần chắc đang say rượu bét nhè.
"Hãy lấy bất cứ cái gì của tôi, 10 năm, 20 năm, dù tôi khỏe mạnh hay tàn phế. Bất cứ lúc nào. Ông làm thằng bé khỏe lại cho tôi Tôi biết ông làm được".
Lúc ấy tôi có gọi ông mày tao không? Tôi không nhớ nữa vì tôi vừa đá sập cái ghế của thằng bác sĩ muốn đuổi bố con tôi đi bằng cái bệnh án không khác gì án tử hình dành cho tù nhân vô tội. Tôi quay về phòng qua một dãy hành lang dài miên man im lặng.
Sáng hôm sau, bàn tay tí xíu của thằng bé khẽ run lên trong tay tôi như một nụ hoa muốn cựa mình.
Tôi biết rằng chúng ta đã có hiệp thông.
Ông đã đổi thay nhiều, và tôi cũng thế. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Tôi không ở lại trong ông. Tôi còn vài chỗ phải đi. Và tôi vẫn rất vui nếu một ngày nào được tất toán cùng ông nốt bản hợp đồng.
Thật lòng mà nói, ông ngầu hơn tôi.