Tao tự hỏi điều ấy vì trong những lúc cô đơn tao cảm nhận rất trọn vẹn những khoảnh khắc đã phai nhạt đi trong tiềm thức. Những kỉ niệm đẹp đẽ của quá khứ bị chính tao chôn vùi không thương tiếc nhường chỗ cho những giá trị vui vẻ khác mang tính bầy đàn.
Hạnh phúc của tao bây giờ: Ngồi một mình với một chai rượu rẻ tiền mua đã rất lâu.
Lặng lẽ cảm thấy kỉ niệm ùa về trong từng tế bào thần kinh. Mùi thơm của trái việt quất cay trong họng, len lỏi lên mũi và tan cũng nhanh như chưa từng xuất hiện.
Đơn giản như, tao thấy mình hạnh phúc không vì lý do gì. Thứ hạnh phúc trầm lặng giàu có của một dòng sông chở phù sa cá lội. Nó đủ để không cần phải ước thêm bất cứ điều gì nữa
Bởi vì mọi điều ước, mọi hứa hẹn đều trở thành nhạt màu như khói bay
Hạnh phúc của tao bây giờ: Ngồi một mình với một chai rượu rẻ tiền mua đã rất lâu.
Lặng lẽ cảm thấy kỉ niệm ùa về trong từng tế bào thần kinh. Mùi thơm của trái việt quất cay trong họng, len lỏi lên mũi và tan cũng nhanh như chưa từng xuất hiện.
Đơn giản như, tao thấy mình hạnh phúc không vì lý do gì. Thứ hạnh phúc trầm lặng giàu có của một dòng sông chở phù sa cá lội. Nó đủ để không cần phải ước thêm bất cứ điều gì nữa

Bởi vì mọi điều ước, mọi hứa hẹn đều trở thành nhạt màu như khói bay
Sửa lần cuối: