Sáng đi về trên con đường rợp cây dưới nắng. Lần nào cũng có gì níu mình quay lại: Một cửa tiệm nhỏ bán đồ linh tinh có tấm băng rôn kỳ lạ. Nó lạc loài như em bé bán vé số trên con phố Tây xa xỉ. Tao thường lướt qua nhanh như khước từ một lời van xin nhỏ bé. Thế rồi lần nào cũng cảm thấy có lỗi như đã đánh mất thứ gì.
Hôm nay tao quyết định xử lý dứt điểm sự ăn năn ấy. Dừng lại, gõ cửa tiệm. Bóng tối ùa ra vây quanh lấy tao, làm mờ đi buổi sáng trong veo vẫn còn lấp lánh trên những chiếc lá màu xanh
Điều gì khiến chúng ta sợ hãi ngay cả tiếng nói của chính mình?
Hôm nay tao quyết định xử lý dứt điểm sự ăn năn ấy. Dừng lại, gõ cửa tiệm. Bóng tối ùa ra vây quanh lấy tao, làm mờ đi buổi sáng trong veo vẫn còn lấp lánh trên những chiếc lá màu xanh
Điều gì khiến chúng ta sợ hãi ngay cả tiếng nói của chính mình?
Sửa lần cuối: