Tao cứ nghĩ lao động chăm chỉ mấy mươi năm qua là đủ, đến lúc thất nghiệp sẽ được nghĩ ngơi. Nhưng khồng,
Cuộc đời đâu có chuyện một cộng một bằng hai. Tối hôm qua cũng như bao buổi tối khác của tao, sau giờ thời sự thì chuyển kênh Larva giải trí xíu đợi con cái đi ngủ thì bật phim sếch xem cho díu mắt dễ ngủ. Xui khiến thế nào vợ tao hôm qua ko đi đánh mạc chược mà lại nằm nhà lướt Xam. Bã lướt từ Xam Việt Nam đến Xam bắc Triều Tiên , đâu đâu cũng có dấu răng tao nên mặt bã tối xầm lại tao tưởng nguyên dãy trọ bị nổ bình điện.
Éo nói éo rằng, bã từ trên gác bước xuống trong lúc tao đang cậc lực tuốt đc nữa con lươn rồi phán một câu xanh rờn : Giờ ông tự giác hay để tôi lên tiếng ?!
Các mày nghĩ coi tao là ai, nghĩ có cú không chứ. Bậc trượng phu dù gì trong bàn nhậu tao cũng có cái uy với thằng tư thằng tám, rồi về nhà là hai thằng con nể tao ra mặt. Lòng tự ái tao đứng phắt dậy đâu để bã nói câu thứ hai. Tao đốp lại liền :
- Cái túi đồ nghề bơm xe dạo tôi mới sắm đâu rồi ?!
Chẳng nói chẳng rằng, bả chỉ tay ra cửa phòng trọ chỉ dám nhìn tao bằng nữa con mắt,
- Có mấy bộ đổ tui xếp sẵn để trong đó rồi đấy.
Các mày thấy tao ngon chưa, quá ngon chứ còn gì nữa. Tao bước ra đóng cửa nhè nhẹ sợ hai thằng con lỡ giấc rồi không quên để lại cho bã một lời cảnh tỉnh.
- Có không giữ , mất đừng tìm . Rồi lặng lẽ mất hút trong đêm.
Sáng nay mò trong túi quần còn đc 15 nghìn bạc lẻ tao đánh vội qua quán cà phê cô chủ quen chào tạm biệt cô một tiếng rồi đi Bình Dương, nghe đâu ngoài đó dạo này người ta rải đinh nhiều.
Đời mà, dễ gì không có đường binh nhất là với một thằng như tao. Hớp ly cà phê sáng lên tâm sự với các mày tí sẵn cho tao hỏi sáng nay có thằng nào đi Bình Dương ko cho tao quá giang với chứ lội bộ chắc hỏng mẹ nó cặp giò.
Cuộc đời đâu có chuyện một cộng một bằng hai. Tối hôm qua cũng như bao buổi tối khác của tao, sau giờ thời sự thì chuyển kênh Larva giải trí xíu đợi con cái đi ngủ thì bật phim sếch xem cho díu mắt dễ ngủ. Xui khiến thế nào vợ tao hôm qua ko đi đánh mạc chược mà lại nằm nhà lướt Xam. Bã lướt từ Xam Việt Nam đến Xam bắc Triều Tiên , đâu đâu cũng có dấu răng tao nên mặt bã tối xầm lại tao tưởng nguyên dãy trọ bị nổ bình điện.
Éo nói éo rằng, bã từ trên gác bước xuống trong lúc tao đang cậc lực tuốt đc nữa con lươn rồi phán một câu xanh rờn : Giờ ông tự giác hay để tôi lên tiếng ?!
Các mày nghĩ coi tao là ai, nghĩ có cú không chứ. Bậc trượng phu dù gì trong bàn nhậu tao cũng có cái uy với thằng tư thằng tám, rồi về nhà là hai thằng con nể tao ra mặt. Lòng tự ái tao đứng phắt dậy đâu để bã nói câu thứ hai. Tao đốp lại liền :
- Cái túi đồ nghề bơm xe dạo tôi mới sắm đâu rồi ?!
Chẳng nói chẳng rằng, bả chỉ tay ra cửa phòng trọ chỉ dám nhìn tao bằng nữa con mắt,
- Có mấy bộ đổ tui xếp sẵn để trong đó rồi đấy.
Các mày thấy tao ngon chưa, quá ngon chứ còn gì nữa. Tao bước ra đóng cửa nhè nhẹ sợ hai thằng con lỡ giấc rồi không quên để lại cho bã một lời cảnh tỉnh.
- Có không giữ , mất đừng tìm . Rồi lặng lẽ mất hút trong đêm.
Sáng nay mò trong túi quần còn đc 15 nghìn bạc lẻ tao đánh vội qua quán cà phê cô chủ quen chào tạm biệt cô một tiếng rồi đi Bình Dương, nghe đâu ngoài đó dạo này người ta rải đinh nhiều.
Đời mà, dễ gì không có đường binh nhất là với một thằng như tao. Hớp ly cà phê sáng lên tâm sự với các mày tí sẵn cho tao hỏi sáng nay có thằng nào đi Bình Dương ko cho tao quá giang với chứ lội bộ chắc hỏng mẹ nó cặp giò.
Sửa lần cuối: