- Bài viết
- 587
- Xu
- 29,115
Theo lối nhỏ tìm về nơi góc cũ, trong bóng tối mập mờ ta không còn thấy mình là gì cả, mọi thứ cùng chung với ta một nhịp thở; khi sâu lắng đắm chìm trong thảnh thơi, lúc dồn dập như tâm can thổn thức. Những gì ta mong đợi ngoài kia, vô nghĩa.
Ta thích đặt trước mình thêm một chiếc ly, một bộ chén dĩa, chẳng dành cho ai vì ta cũng vô hình, tự ta chuyện trò với chính mình, tự đổi vai.
Ta thấy ta đôi khi lạ kỳ, và ta cũng thấy ta thật tầm thường nhỏ bé. Bầu trời đang hửng nắng, sao trong ta lại là buổi đêm, khi trăng vừa thức giấc mơ màng, sâu trong ta một đốm lửa còn nhen nhóm, muốn bùng lên rực cháy.
Ngả tấm lưng, buông đôi chân mệt nhoài vì mải mê đuổi theo giấc mơ ngày hôm qua, ta muốn lười biếng. Rít một hơi, ta nhả khói tô xám một ký ức, châm thêm một lần đỏ rực tương lai, và ta biết điếu thuốc sẽ tàn, nên ta muốn gửi gắm lại đây tất cả những gì ta đang có.
Ta thích đặt trước mình thêm một chiếc ly, một bộ chén dĩa, chẳng dành cho ai vì ta cũng vô hình, tự ta chuyện trò với chính mình, tự đổi vai.
Ta thấy ta đôi khi lạ kỳ, và ta cũng thấy ta thật tầm thường nhỏ bé. Bầu trời đang hửng nắng, sao trong ta lại là buổi đêm, khi trăng vừa thức giấc mơ màng, sâu trong ta một đốm lửa còn nhen nhóm, muốn bùng lên rực cháy.
Ngả tấm lưng, buông đôi chân mệt nhoài vì mải mê đuổi theo giấc mơ ngày hôm qua, ta muốn lười biếng. Rít một hơi, ta nhả khói tô xám một ký ức, châm thêm một lần đỏ rực tương lai, và ta biết điếu thuốc sẽ tàn, nên ta muốn gửi gắm lại đây tất cả những gì ta đang có.