Tính tới nay là đêm thứ bảy, bảy đêm không sót đêm nào. Cứ đúng giờ tao ra ngồi chế trà hóng cho khô cặp dái đốt điếu thuốc là nó lại mang bộ đồ nghề ra ngồi gảy.
Một làn gió mới cho khu trọ nghèo toàn phận mưu sinh tứ xứ coi vậy cũng hay hay. Dù tao ko thẩm dc các nốt trầm bổng của nó đánh, hay nói đúng hơn là ngón đàn nó dở ẹt nhưng thay vì ngồi trong nhà nghe cái âm điệu the thé ở tần số Hz cao thì ngồi ngoài hiên thả khói vào màn đêm nghe một hai nốt trầm cũng thi vị.
Nó chắc cũng thấy sự hiện diện của tao nhưng mặc nhiên ko ai để ý sự tồn tại của mọi thứ xung quanh. Lâu lâu tao thấy nó ngâm lên chỉ đôi từ như còn nghẹn ở thanh quản. Cái giọng ko cao ko trầm chỉ ở mức trung bình nhưng chứa cả một nội tâm cháy bỏng...chắc chỉ có mấy đứa đang tuổi yêu nên mặc kệ vạn vật xung quanh mà sống vì cái cảm xúc của mình đến thế.
Ờ kệ đi...nếu không vì cái đầm xanh ngọc bích hai dây ôm thít cả cái eo ngắn ngan đùi. Nếu không phải vì làn da trắng như hoa bưởi và mái tóc dài gợn sóng đó, nếu ko phải vì cặp dú căng phập phồng theo mỗi đoạn lấy hơi lên thanh cao thì tao cũng chả lấy làm khó chịu gì cho cái sự phiền hà náo động kia.
Và bà nhà tao cũng chả hối thúc vào đóng cửa ngủ sớm khi ấm trà chưa lưng quá nữa như hổm giờ.
Một làn gió mới cho khu trọ nghèo toàn phận mưu sinh tứ xứ coi vậy cũng hay hay. Dù tao ko thẩm dc các nốt trầm bổng của nó đánh, hay nói đúng hơn là ngón đàn nó dở ẹt nhưng thay vì ngồi trong nhà nghe cái âm điệu the thé ở tần số Hz cao thì ngồi ngoài hiên thả khói vào màn đêm nghe một hai nốt trầm cũng thi vị.
Nó chắc cũng thấy sự hiện diện của tao nhưng mặc nhiên ko ai để ý sự tồn tại của mọi thứ xung quanh. Lâu lâu tao thấy nó ngâm lên chỉ đôi từ như còn nghẹn ở thanh quản. Cái giọng ko cao ko trầm chỉ ở mức trung bình nhưng chứa cả một nội tâm cháy bỏng...chắc chỉ có mấy đứa đang tuổi yêu nên mặc kệ vạn vật xung quanh mà sống vì cái cảm xúc của mình đến thế.
Ờ kệ đi...nếu không vì cái đầm xanh ngọc bích hai dây ôm thít cả cái eo ngắn ngan đùi. Nếu không phải vì làn da trắng như hoa bưởi và mái tóc dài gợn sóng đó, nếu ko phải vì cặp dú căng phập phồng theo mỗi đoạn lấy hơi lên thanh cao thì tao cũng chả lấy làm khó chịu gì cho cái sự phiền hà náo động kia.
Và bà nhà tao cũng chả hối thúc vào đóng cửa ngủ sớm khi ấm trà chưa lưng quá nữa như hổm giờ.