Tình yêu là thứ khiến con cầm bút
Cuộc đời níu con giữ nó trên tay
Chẳng biết từ đâu vần thơ đã giúp
Xoa dịu lòng con đến độ nhường này
Con càng nghĩ nhiều lại càng ít viết
Ngôn từ bất lực trước những suy tư
Nhưng mỗi lời ghi lòng đều tha thiết
Mùa ngọt trĩu quả thường đến từ từ
Chỉ mong sau ngày nhân loại tan rã
Nền văn minh mới tìm thấy thơ con
Hiểu rằng từng có mùa hè sai quả
Chào mào đã hót đến độ héo mòn