Cái giống người, là một loài động vật khốn nạn nhất quả đất. Ăn bất cứ thứ gì có thể cho vào mồm được, ăn mọi loại động vật dù cho nó hung dữ cỡ nào. Lại mang tiếng là loài có ý thức, thế nên cái ham muốn cũng hơn hẳn những loài động vật khác. Cũng chính vì có ý thức, nên cái sự thèm thuồng nó cũng khác hẳn. Đã được cái gì một lần, là y như rằng cứ thèm muốn và bằng mọi giá phải được lần nữa.
Kể từ sau cái vụ bóp vú của gã bị đình chỉ vô thời hạn, mỗi tối đi ngủ, gã cứ nhắm mắt lại là y nhưng rằng hai quả vú như chũm cau của con bé Bích hiện ra trước mặt. Gã thèm thuồng rồi nhắm mắt tưởng tượng, đôi tay vô thức cứ đưa về phía trước mà bóp, mà vân vê trong không khí, giống như kiểu mấy ông già sắp chết "bắt chuồn chuồn".
Sự thèm muốn của gã thôi thúc gã bằng mọi giá phải tán được một con bé nào đó, đặng có vú mà mân mê hàng ngày. Sau nhiều lần la cà ở quán trà đá của bà Yến dưới chân cầu thang A7, cơ hội lại đến với gã.
Bé này tên Hương, người Phú thọ, học trường Ba. Con bé hay xuống quán nước của bà Yến mua bánh mì ăn sáng. Mà sáng nào gã cũng lê la ở đấy với bữa sáng là một chén trà nóng và một điều thuốc Vina. Gã cứ ngồi đấy, thấy con bé chạy vào mua bánh mì là gã hỏi han vài câu xã giao, dần dần cũng nói chuyện với nhau. Rồi gã biết tên, biết phòng. Gã quyết định tán em nó.
Con bé Hương này không phải loại gái đẹp. Nói cho bằng thật, con bé vào dạng xấu. Nước da có tí trắng, nhưng người nó ngắn có một mẩu (cỡ được mét tư), nhưng cân nặng của nó có lẽ còn hơn cân nặng của gã. Anh em cứ tưởng tượng rằng, gã cao một mét sáu lăm, mà khi vòng tay ôm con bé, gã phải cố mãi mới thấy hai tay mình chạm nhau là anh em có thể hình dung con bé eo ót thế nào. Cái mặt tròn như cái đĩa tây, bù lại thì đôi môi căng mọng, cong cớn. Cái môi ấy mà được hôn, có mà sướng phải biết.
Gã quyết định tán cho bằng nhanh, vì gã vã lắm rồi. Nhân đợt nghỉ hè, gã ở lại đi làm thêm kiếm xèng, khu kí túc vắng vẻ hơn, gã thấy con bé cũng ở lại không về nghỉ hè. Thế là gã gạ con bé đi làm cùng với mình, vừa tiện kiếm xèng vừa có cơ hội để tán tỉnh. Công việc cũng chả nặng nhọc gì, nhưng thu nhập cũng không đến nỗi. Mỗi tối, cứ khoảng 10h đêm, gã chở con bé trên chiếc xe mini tàu của nó lang thang khắp các ngõ ngách của Hà nội. Con bé có mỗi việc là quét hồ lên những từ giấy phô tô cho gã. Còn gã thì mắt trước mắt sau thấy không có người là chạy ù vào cầu thang, gốc cây, bờ tường để dán những tờ giấy A4, trên tờ giấy A4 ấy chỉ nhõn cái số điện thoại của trung tâm gia sư mà gã nhận đi dán quảng cáo. Nhiều lần, gã vừa dán xong phải chạy thục mạng vì bị người ta phát hiện bỏ quên cả con bé với cái xe đạp. May mà chẳng ai đánh đấm hay dọa dẫm gì con bé, vì toàn bộ giấy quảng cáo gã cầm, trên giỏ chiếc xe mi ni có mỗi một lọ hồ nên người ta không nghi ngờ gì nó.
Cơ hội đến với gã cũng chính là cái hôm gã và con bé dán quảng cáo chỗ chùa Láng. Ma xui quỷ khiến thế nào, con bé vừa quệt hồ xong, gã dán ngay vào bờ tường cạnh chỗ con bé đứng. Buông tay miết tấm giấy vào tường, thì ngay góc tường bên cạnh lù lù hai thanh niên nhìn rất to con. Bọn họ hô to: "Bắt được rồi! Hôm nay bố mày không cho chúng mày thoát." Gã toát mồ hôi lạnh, chẳng kịp nghĩ gì quăng đống giấy trên tay rồi dắt con bé chạy thục mạng sang bên kia đường. Chạy được chừng mấy chục mét, gã thấy đằng trước lại có mấy người nữa đuổi đến. Không còn đường thoát nào khác, gã dắt con bé quay vuông góc 90 độ lao thẳng xuống sông Tô Lịch. Nước sông thối rình, thế nên đám người đuổi gã đứng trên bờ chửi bới mà không thèm xuống bắt. Gã ôm con bé ngâm mình dưới dòng nước đen kịt ấy mấy phút, rồi vừa ôm nó vừa bơi sang bờ bên kia. Được cái dù là sông, nhưng nó bé có tí tẹo nên gã đủ sức bơi, chứ sông rộng thì có mà bỏ xác.
Hồi ấy, hai bên bờ sông Tô lịch đầy rẫy cây cối, chả ai phát dọn nên khi gã sang đến bờ bên kia, leo lên bờ rồi mà đám người đuổi gã vẫn không biết, vẫn đứng chửi bới. Gã nghỉ một hồi lấy sức, rồi dắt con bé đi về lối Yên hòa, bọc ra đuôi làng Hậu rồi mò về. Trên người ướt át và hôi rình.
Cái lần ấy con bé bị mất con mini tàu. Gã hứa với nó gã sẽ đi làm và mua lại cho nó nó mới chịu để gã yên. Cũng từ hôm ấy gã bỏ nghề dán quảng cáo. Lại theo chân chúng bạn đi ra Xuân đỉnh đóng gạch bi.
Ở chỗ đóng gạch bi, gã quen với Hùng "Xuân đỉnh", một tay anh chị thất thế. Thế là gã bắt đầu bước chân vào giới dặt dẹo.
Chơi với Hùng "Xuân đỉnh" có một tuần, gã được Hùng dẫn đi đánh bạc, gã bảo gã không có xèng, nhưng Hùng bảo Hùng bao tất, được chia đôi, thua Hùng chịu. May mắn thế nào trận đó lại ăn lớn. Hùng chia tiền cho gã, gã đủ xèng mua cho con bé Hương con mini mới cóng, cũng là hàng tàu, nhưng thế là quá xịn so với con mini cũ. Hương sung sướng ra mặt, gặng hỏi gã kiếm tiền ở đâu ra mà nửa tháng đã có xèng mua xe. Gã chỉ tủm tỉm cười.
Để ăn mừng con xe mới, gã rủ Hương đi ăn ốc luộc ở dốc Bưởi. Con gái thì ăn ốc, chứ gã thì cứ phải nốc rượu. Hương thấy gã uống một mình cũng đua đòi lấy cái chén da lươn làm hẳn một chén. Ăn xong ốc cũng đã hơn 10 giờ đêm, chắc tại cả hai đều uống rượu nên cái nhu cầu thú tính trỗi dậy. Gã chẳng muốn chở con bé về, mà Hương cũng chẳng muốn về. Hương bảo gã: "Ở Hà nội lâu rồi, em nghe nói đường Thanh Niên chỗ hồ Tây đẹp lắm. Hay mình lên đó ngắm đêm đi!" Gã gật đầu cái rụp, rồi gã cong mông chở con bé lên đường Thanh Niên.
Đường Thanh niên đẹp thật, đạp xe dọc bờ hồ Tây gió phả vào mặt cứ phải là sướng tê người. Con bé ngồi sau vòng tay ôm lấy eo gã làm gã quên hết cả nặng nhọc của việc đạp xe. Nhưng rồi gã cũng phải thở dốc vì đạp nhiều quá. Dừng đại bên một cái gốc cây, gốc cây ấy vốn dĩ ban ngày thì chu vi của nó cỡ 50cm là hết đất. Nhưng buổi tối, chu vi cái gốc cây phải cỡ ba mét, ấy là vì có hai đôi ôm nhau ở hai bên cái gốc cây ấy rồi. Gã dắt Hương đi tìm một gốc cây khác. May mắn cũng có một cái gốc mới chỉ có một đôi, thế là gã lôi con bé ngồi thụp xuống cái gốc đấy, đối diện với cặp đôi kia qua gốc cây.
Gã ngồi bệt xuống rễ cây, bé Hương sợ bẩn nên ngồi trên đùi gã. Có tí men, cũng lại được đụng chạm nãy giờ, dụng cụ truyền giống của gã dựng ngược lên, chỉ thẳng vào khe giữa hai đùi con bé. Hương chắc cũng hứng lắm rồi, cứ ôm lấy cổ gã mà ghì vào, gã chẳng nói chẳng rằng thò tay vào bóp vú con bé. Con bé càng ghì chặt hơn, tưởng chừng như gã không bao giờ có thể dứt con bé ra được.
Bóp vú một lúc, thì gã thấy quần mình dính ướt, gã giật mình vì gã biết là gã dù có hứng lắm rồi nhưng cũng chưa xả ra được. Gã bèn thò một tay xuống xem nó là nước gì, thấy dính dính, nhờn nhờn giống như tinh khí của gã vậy. Mạnh dạn gã luồn vào bên trong đùi con bé, hóa ra nước từ đấy mà chảy ra. Không biết xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa, gã cứ thò tay vào mà sờ lấy sờ để, cứ chỗ nào thấy luồn được ngón tay vào là gã luồn.
Một lúc sau, chắc con bé hứng quá, Hương luồn tay xuống kéo phéc mơ tuya của gã. Khóa quần vừa kéo ra thì cu em của gã nó bật thẳng ra ngoài như chiếc lò xo bị nén lâu ngày. Hương có vẻ rất thành thạo đưa tay bén xơ-líp sang một bên rồi cắm phập một phát. Lão giật bắn mình, không phải là sợ mà là một cảm giác chưa từng có. Gã thấy trong người nóng ran, mọi cơ bắp cứ căng cứng ra. Con bé đu đưa được có một tí, gã đã không kìm được mà phọt hết những gì gã có. Một cảm giác giải thoát, cứ như là cả người gã bị tuột hết ra qua cái đường nho nhỏ của cu em. Gã không thể nào dùng ngôn từ mà miêu tả được cái cảm giác lúc ấy.
Sau này gã mới biết, Hương cũng từng làm tình nhiều lần với thằng người yêu cũ rồi nên mới thành thạo đến thế, chứ lúc đầu gã không biết, cứ tưởng đấy chỉ là những hành động vô thức bản tính của bọn con gái. Cái lúc gã phọt ra ấy, Hương ngửa cổ ra sau, cứ ép sát bướm vào gã, nước trào ra tóe loe hướt hết cả quần gã, nhưng gã chả có tâm trí đâu để mà quan tâm. Xong rồi, con bé cứ ghì chặt lấy gã một hồi, mãi mới nới lỏng tay, khi nới lỏng tay thì thằng em của gã đã rũ ra rồi. Lúc ấy, gã mới vội vàng nâng con bé lên mà kéo lại khóa quần.
Ôm nhau thêm một lúc nữa cho đỡ mệt, rồi gã lại cong mông chở con bé về. Cũng may dạo ấy là hè, nên khu A7 chả khóa bao giờ, gã dắt con mini tàu vào hốc cầu thang, cẩn thận khóa lại bằng khóa dây rồi đưa chìa khóa cho Hương. Xong hai đứa ôm nhau một tẹo rồi gã lại trèo cổng về phòng ở kí túc. Bò được lên đến phòng, gã nằm vật ra giường, chẳng kịp cởi bỏ quần áo. Gã đánh một giấc đến sáng.
Tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, gã nhắm mắt mơ màng về cái cảm giác đầu tiên được hưởng tối qua. Thò tay xuống quần, thấy một đoạn quần cứng ngắc, gã nhìn xuống, chả biết nước của con bé hay cả tinh khí của gã, nó đóng cứng lại một lớp. Gã xấu hổ nhìn quanh, thằng bạn cũng phòng vẫn đang ngáy khò khò. Gã vội vàng dậy, vơ vội cái quần đùi và cái xô lao một mạch xuống bế tắm để tắm và giạt quần hòng xóa dấu vết.
Nghĩ lại hồi ấy gã quá ngu. Dám nhân trần xả thẳng. May mà lúc đó không có cái quả nào, chứ không thì cái hậu của gã thật thê thảm.
=== Lão Quái ===
Kể từ sau cái vụ bóp vú của gã bị đình chỉ vô thời hạn, mỗi tối đi ngủ, gã cứ nhắm mắt lại là y nhưng rằng hai quả vú như chũm cau của con bé Bích hiện ra trước mặt. Gã thèm thuồng rồi nhắm mắt tưởng tượng, đôi tay vô thức cứ đưa về phía trước mà bóp, mà vân vê trong không khí, giống như kiểu mấy ông già sắp chết "bắt chuồn chuồn".
Sự thèm muốn của gã thôi thúc gã bằng mọi giá phải tán được một con bé nào đó, đặng có vú mà mân mê hàng ngày. Sau nhiều lần la cà ở quán trà đá của bà Yến dưới chân cầu thang A7, cơ hội lại đến với gã.
Bé này tên Hương, người Phú thọ, học trường Ba. Con bé hay xuống quán nước của bà Yến mua bánh mì ăn sáng. Mà sáng nào gã cũng lê la ở đấy với bữa sáng là một chén trà nóng và một điều thuốc Vina. Gã cứ ngồi đấy, thấy con bé chạy vào mua bánh mì là gã hỏi han vài câu xã giao, dần dần cũng nói chuyện với nhau. Rồi gã biết tên, biết phòng. Gã quyết định tán em nó.
Con bé Hương này không phải loại gái đẹp. Nói cho bằng thật, con bé vào dạng xấu. Nước da có tí trắng, nhưng người nó ngắn có một mẩu (cỡ được mét tư), nhưng cân nặng của nó có lẽ còn hơn cân nặng của gã. Anh em cứ tưởng tượng rằng, gã cao một mét sáu lăm, mà khi vòng tay ôm con bé, gã phải cố mãi mới thấy hai tay mình chạm nhau là anh em có thể hình dung con bé eo ót thế nào. Cái mặt tròn như cái đĩa tây, bù lại thì đôi môi căng mọng, cong cớn. Cái môi ấy mà được hôn, có mà sướng phải biết.
Gã quyết định tán cho bằng nhanh, vì gã vã lắm rồi. Nhân đợt nghỉ hè, gã ở lại đi làm thêm kiếm xèng, khu kí túc vắng vẻ hơn, gã thấy con bé cũng ở lại không về nghỉ hè. Thế là gã gạ con bé đi làm cùng với mình, vừa tiện kiếm xèng vừa có cơ hội để tán tỉnh. Công việc cũng chả nặng nhọc gì, nhưng thu nhập cũng không đến nỗi. Mỗi tối, cứ khoảng 10h đêm, gã chở con bé trên chiếc xe mini tàu của nó lang thang khắp các ngõ ngách của Hà nội. Con bé có mỗi việc là quét hồ lên những từ giấy phô tô cho gã. Còn gã thì mắt trước mắt sau thấy không có người là chạy ù vào cầu thang, gốc cây, bờ tường để dán những tờ giấy A4, trên tờ giấy A4 ấy chỉ nhõn cái số điện thoại của trung tâm gia sư mà gã nhận đi dán quảng cáo. Nhiều lần, gã vừa dán xong phải chạy thục mạng vì bị người ta phát hiện bỏ quên cả con bé với cái xe đạp. May mà chẳng ai đánh đấm hay dọa dẫm gì con bé, vì toàn bộ giấy quảng cáo gã cầm, trên giỏ chiếc xe mi ni có mỗi một lọ hồ nên người ta không nghi ngờ gì nó.
Cơ hội đến với gã cũng chính là cái hôm gã và con bé dán quảng cáo chỗ chùa Láng. Ma xui quỷ khiến thế nào, con bé vừa quệt hồ xong, gã dán ngay vào bờ tường cạnh chỗ con bé đứng. Buông tay miết tấm giấy vào tường, thì ngay góc tường bên cạnh lù lù hai thanh niên nhìn rất to con. Bọn họ hô to: "Bắt được rồi! Hôm nay bố mày không cho chúng mày thoát." Gã toát mồ hôi lạnh, chẳng kịp nghĩ gì quăng đống giấy trên tay rồi dắt con bé chạy thục mạng sang bên kia đường. Chạy được chừng mấy chục mét, gã thấy đằng trước lại có mấy người nữa đuổi đến. Không còn đường thoát nào khác, gã dắt con bé quay vuông góc 90 độ lao thẳng xuống sông Tô Lịch. Nước sông thối rình, thế nên đám người đuổi gã đứng trên bờ chửi bới mà không thèm xuống bắt. Gã ôm con bé ngâm mình dưới dòng nước đen kịt ấy mấy phút, rồi vừa ôm nó vừa bơi sang bờ bên kia. Được cái dù là sông, nhưng nó bé có tí tẹo nên gã đủ sức bơi, chứ sông rộng thì có mà bỏ xác.
Hồi ấy, hai bên bờ sông Tô lịch đầy rẫy cây cối, chả ai phát dọn nên khi gã sang đến bờ bên kia, leo lên bờ rồi mà đám người đuổi gã vẫn không biết, vẫn đứng chửi bới. Gã nghỉ một hồi lấy sức, rồi dắt con bé đi về lối Yên hòa, bọc ra đuôi làng Hậu rồi mò về. Trên người ướt át và hôi rình.
Cái lần ấy con bé bị mất con mini tàu. Gã hứa với nó gã sẽ đi làm và mua lại cho nó nó mới chịu để gã yên. Cũng từ hôm ấy gã bỏ nghề dán quảng cáo. Lại theo chân chúng bạn đi ra Xuân đỉnh đóng gạch bi.
Ở chỗ đóng gạch bi, gã quen với Hùng "Xuân đỉnh", một tay anh chị thất thế. Thế là gã bắt đầu bước chân vào giới dặt dẹo.
Chơi với Hùng "Xuân đỉnh" có một tuần, gã được Hùng dẫn đi đánh bạc, gã bảo gã không có xèng, nhưng Hùng bảo Hùng bao tất, được chia đôi, thua Hùng chịu. May mắn thế nào trận đó lại ăn lớn. Hùng chia tiền cho gã, gã đủ xèng mua cho con bé Hương con mini mới cóng, cũng là hàng tàu, nhưng thế là quá xịn so với con mini cũ. Hương sung sướng ra mặt, gặng hỏi gã kiếm tiền ở đâu ra mà nửa tháng đã có xèng mua xe. Gã chỉ tủm tỉm cười.
Để ăn mừng con xe mới, gã rủ Hương đi ăn ốc luộc ở dốc Bưởi. Con gái thì ăn ốc, chứ gã thì cứ phải nốc rượu. Hương thấy gã uống một mình cũng đua đòi lấy cái chén da lươn làm hẳn một chén. Ăn xong ốc cũng đã hơn 10 giờ đêm, chắc tại cả hai đều uống rượu nên cái nhu cầu thú tính trỗi dậy. Gã chẳng muốn chở con bé về, mà Hương cũng chẳng muốn về. Hương bảo gã: "Ở Hà nội lâu rồi, em nghe nói đường Thanh Niên chỗ hồ Tây đẹp lắm. Hay mình lên đó ngắm đêm đi!" Gã gật đầu cái rụp, rồi gã cong mông chở con bé lên đường Thanh Niên.
Đường Thanh niên đẹp thật, đạp xe dọc bờ hồ Tây gió phả vào mặt cứ phải là sướng tê người. Con bé ngồi sau vòng tay ôm lấy eo gã làm gã quên hết cả nặng nhọc của việc đạp xe. Nhưng rồi gã cũng phải thở dốc vì đạp nhiều quá. Dừng đại bên một cái gốc cây, gốc cây ấy vốn dĩ ban ngày thì chu vi của nó cỡ 50cm là hết đất. Nhưng buổi tối, chu vi cái gốc cây phải cỡ ba mét, ấy là vì có hai đôi ôm nhau ở hai bên cái gốc cây ấy rồi. Gã dắt Hương đi tìm một gốc cây khác. May mắn cũng có một cái gốc mới chỉ có một đôi, thế là gã lôi con bé ngồi thụp xuống cái gốc đấy, đối diện với cặp đôi kia qua gốc cây.
Gã ngồi bệt xuống rễ cây, bé Hương sợ bẩn nên ngồi trên đùi gã. Có tí men, cũng lại được đụng chạm nãy giờ, dụng cụ truyền giống của gã dựng ngược lên, chỉ thẳng vào khe giữa hai đùi con bé. Hương chắc cũng hứng lắm rồi, cứ ôm lấy cổ gã mà ghì vào, gã chẳng nói chẳng rằng thò tay vào bóp vú con bé. Con bé càng ghì chặt hơn, tưởng chừng như gã không bao giờ có thể dứt con bé ra được.
Bóp vú một lúc, thì gã thấy quần mình dính ướt, gã giật mình vì gã biết là gã dù có hứng lắm rồi nhưng cũng chưa xả ra được. Gã bèn thò một tay xuống xem nó là nước gì, thấy dính dính, nhờn nhờn giống như tinh khí của gã vậy. Mạnh dạn gã luồn vào bên trong đùi con bé, hóa ra nước từ đấy mà chảy ra. Không biết xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa, gã cứ thò tay vào mà sờ lấy sờ để, cứ chỗ nào thấy luồn được ngón tay vào là gã luồn.
Một lúc sau, chắc con bé hứng quá, Hương luồn tay xuống kéo phéc mơ tuya của gã. Khóa quần vừa kéo ra thì cu em của gã nó bật thẳng ra ngoài như chiếc lò xo bị nén lâu ngày. Hương có vẻ rất thành thạo đưa tay bén xơ-líp sang một bên rồi cắm phập một phát. Lão giật bắn mình, không phải là sợ mà là một cảm giác chưa từng có. Gã thấy trong người nóng ran, mọi cơ bắp cứ căng cứng ra. Con bé đu đưa được có một tí, gã đã không kìm được mà phọt hết những gì gã có. Một cảm giác giải thoát, cứ như là cả người gã bị tuột hết ra qua cái đường nho nhỏ của cu em. Gã không thể nào dùng ngôn từ mà miêu tả được cái cảm giác lúc ấy.
Sau này gã mới biết, Hương cũng từng làm tình nhiều lần với thằng người yêu cũ rồi nên mới thành thạo đến thế, chứ lúc đầu gã không biết, cứ tưởng đấy chỉ là những hành động vô thức bản tính của bọn con gái. Cái lúc gã phọt ra ấy, Hương ngửa cổ ra sau, cứ ép sát bướm vào gã, nước trào ra tóe loe hướt hết cả quần gã, nhưng gã chả có tâm trí đâu để mà quan tâm. Xong rồi, con bé cứ ghì chặt lấy gã một hồi, mãi mới nới lỏng tay, khi nới lỏng tay thì thằng em của gã đã rũ ra rồi. Lúc ấy, gã mới vội vàng nâng con bé lên mà kéo lại khóa quần.
Ôm nhau thêm một lúc nữa cho đỡ mệt, rồi gã lại cong mông chở con bé về. Cũng may dạo ấy là hè, nên khu A7 chả khóa bao giờ, gã dắt con mini tàu vào hốc cầu thang, cẩn thận khóa lại bằng khóa dây rồi đưa chìa khóa cho Hương. Xong hai đứa ôm nhau một tẹo rồi gã lại trèo cổng về phòng ở kí túc. Bò được lên đến phòng, gã nằm vật ra giường, chẳng kịp cởi bỏ quần áo. Gã đánh một giấc đến sáng.
Tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, gã nhắm mắt mơ màng về cái cảm giác đầu tiên được hưởng tối qua. Thò tay xuống quần, thấy một đoạn quần cứng ngắc, gã nhìn xuống, chả biết nước của con bé hay cả tinh khí của gã, nó đóng cứng lại một lớp. Gã xấu hổ nhìn quanh, thằng bạn cũng phòng vẫn đang ngáy khò khò. Gã vội vàng dậy, vơ vội cái quần đùi và cái xô lao một mạch xuống bế tắm để tắm và giạt quần hòng xóa dấu vết.
Nghĩ lại hồi ấy gã quá ngu. Dám nhân trần xả thẳng. May mà lúc đó không có cái quả nào, chứ không thì cái hậu của gã thật thê thảm.
=== Lão Quái ===