Nhiều lần xấu hổ vì bạn gái hà tiện tới cả cốc nước

PV Xamer

Big Daddy
⚔VIP⚔
Bài viết
122,685
Xu
326
Đi ăn, em cân nhắc đến cả cốc trà đá, hàng nào free nước, em lấy vào chai.


Tôi và bạn gái cùng 28 tuổi, yêu nhau bốn năm. Bạn gái lương 15 triệu đồng, tôi lương 25 triệu. Tôi từng phải trả nợ 400 triệu đồng cho bố mẹ vì làm ăn thua lỗ, ngoài ra hàng tháng đang phụ tám triệu cùng bố mẹ trả ngân hàng và nuôi đứa em ăn học. Tôi chi tiêu chủ yếu cho gia đình, chi phí ăn ở tại Hà Nội, một chút cho người yêu, không quá hoang phí nhưng cũng không để ra được nhiều tiền. Tôi yêu và ở bên bạn gái suốt bốn năm qua, nhường nhịn em rất nhiều thứ nhưng đến hiện tại cảm thấy cả hai quá khác biệt.

Bạn gái là người chi li, tiết kiệm, tính toán và rất hay cằn nhằn. Gia đình em ở Hà Nội, kinh tế khá giả hơn nhà tôi ở tỉnh lẻ. Bố mẹ em đã lớn tuổi, đều là bộ đội về hưu. Bạn gái luôn cố gắng hết sức tằn tiện dù gia cảnh không khó khăn. Tất cả đồ dùng của em từ quần áo, giầy dép đến điện thoại, máy tính đều là hàng secondhand, chỉ có mỹ phẩm là hàng mới nhưng cũng cận date, săn sale theo lố,... Khi đi ăn uống, em cân nhắc đến cả cốc trà đá, hàng nào cho free nước thì em lấy vào chai để sau đó khi chúng tôi đi uống nước, em không cần gọi nước nữa. Đi hẹn hò, xem phim gì cũng là em canh đợt giảm giá khuyến mại, còn không em nằng nặc bắt tôi đến nhà em ăn cơm.



Minh họa: AI


Xin nói rõ việc tiết kiệm này là do tính cách em thích thế chứ từ bé đến lớn bố mẹ chưa bao giờ để em túng thiếu. Dù tôi chủ động trả tiền, khi về em vẫn đòi chia chi phí, không chia đều thì cũng 60:40. Đó cũng là lý do em muốn tiết kiệm. Tôi rủ mãi em mới đi du lịch nhưng đưa ra ngân sách cực kỳ eo hẹp, thậm chí còn mang cả mì tôm theo. Tôi đã rất nhiều lần xấu hổ với sự hà tiện quá đà của bạn gái.

Là đàn ông, tôi muốn tỏ ra hào phóng và chiều chuộng bạn gái, không bao giờ tính toán thiệt hơn với em nhưng em lại luôn tính toán sòng phẳng và tiết kiệm cho tôi để em có thể căn ke trả lại cho tôi ở mức ít tốn kém nhất. Em là cô bạn gái tốt, biết hoàn cảnh kinh tế khó khăn của nhà tôi nhưng cách sống của em không hợp với tôi. Em hay cằn nhằn khi tôi tiêu tiền, chẳng hạn khi tôi tự mua một chiếc áo với giá cả chêch lệch khoảng trên 50.000 đồng so với khi em săn sale, em sẽ tiếc tiền cả tuần trời; em từ chối gặp tôi để "coi như hôm nay chúng mình đã đi chơi và tiêu hết 50.000 đồng đó rồi". Em muốn tôi phải để lần sau là em mua. Tuy nhiên, em chỉ mua vào ngày sale nên có những thứ tôi cần gấp và không thể chờ được, vậy là em lại có cớ để cằn nhằn. Tôi luôn nhường nhịn nên em lại được đà dạy dỗ không khác gì mẹ dạy con trai.

Bạn gái chọn cách sống tiết kiệm chứ không cố gắng tăng thu nhập. Em có thể dùng cả buổi tối để săn sale, vui nhất là khi tiết kiệm được vài chục nghìn đồng chứ không muốn dành thời gian đó để học tập nâng cao kiến thức. Gần đây, mâu thuẫn giữa cả hai tăng cao. Hồi đầu năm, em nhiều lần nói muốn làm đám cưới, dù tôi đã giải thích bản thân đang trong giai đoạn khó khăn, cần xây dựng sự nghiệp vững chắc. Tôi đã đưa ra mốc năm 30 tuổi và em cũng đồng ý cưới vào lúc đó, nhưng sau đó vẫn hay nói bóng gió trách móc tôi.

Rồi đột nhiên em muốn chúng tôi cùng góp tiền mua một căn hộ giá 2,5 tỷ đồng. Trong đó em đóng góp 700 triệu đồng tiền riêng, một tỷ đồng từ sổ tiết kiệm mà bố mẹ em lập cho em. Còn lại 800 triệu đồng, bạn gái đề nghị vay ngân hàng và cả hai chúng tôi cùng nhau trả. Tính sơ sơ khoản tiền gốc và lãi cũng trên 15 triệu đồng mỗi tháng. Trước mắt, nhà sẽ đứng tên em, sau này nếu chúng tôi cưới nhau, sẽ thêm cả tên tôi vào. Còn nếu chia tay, em sẽ bán nhà và trả lại tôi tiền theo đúng phần trăm đã đóng góp. Em nói sẽ viết giấy công chứng đàng hoàng, em muốn có động lực phấn đấu và muốn xây dựng kế hoạch cho tương lai của chúng tôi.

Tôi đã từ chối đề nghị này, vì thứ nhất hiện tại tôi không có khoản tiết kiệm nào, thứ hai gia đình tôi cũng không có điều kiện để giúp đỡ kinh tế, thứ ba tôi không muốn nhập nhằng một tài sản lớn như vậy khi chưa cưới nhau, và thứ tư tôi hoàn toàn không muốn bị đẩy vào thế nhờ vả nhà vợ để có nhà. Tôi nghĩ với tính cách của em, hàng tháng mà phải trả tiền nợ mua nhà chắc em sẽ cắt luôn cả khoản tình phí vốn đã ít ỏi. Thấy tôi từ chối, em lại cằn nhằn, trách móc, nói không nhìn ra tâm ý hay sự cố gắng nào cho thấy tôi muốn cưới em. Tất cả chỉ là tôi hứa suông.

Cả hai mất bình tĩnh và lần đầu tiên tôi không nhường nhịn em nữa, tôi nói em quá khôn lỏi, tính toán và không yêu tôi, em chỉ muốn có người trả nợ cùng, vậy thì nên tìm người khác chứ đừng bắt một thằng nợ ngập đầu như tôi phải gánh thêm một khoản nợ. Tôi nói vậy nhưng cũng thương bạn gái nhiều. Bốn năm bên nhau, tình cảm cả hai sâu nặng và đã về ra mắt gia đình hai bên, tôi cũng là người lấy đi lần đầu của em nên không nỡ chia tay. Tuy nhiên, ở bên cạnh em cũng khiến tôi thật mệt mỏi với những lời cằn nhằn, những mâu thuẫn không bao giờ chấm dứt. Có lẽ, chúng tôi khác nhau quá nhiều, cả về cách sống lẫn gia cảnh. Tôi có nên dừng lại hay không?

Mạnh Trường

Xem tiếp...
 

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom