- Bài viết
- 323
- Xu
- 4,476
Đéo phải nhà tao, là nhà thằng anh - em còn dì với tao.
Cụ thể nó thế này.
Từ lâu rồi ông ngoại tao có khai hoang miếng đất khá lớn. Thời xưa đất chó ỉa, chả có ma nào quan tâm. Dần dà, người ta tới, ngỏ ý xin đất, ông ngoại tao dứt khoác cho hẳn, thời đó chắc cũng phải năm 193x.
Sau này Mỹ vào, con đường trước miếng đất được trải nhựa thẳng thớm, nhà cửa um tùm tấp nập, đời sống vui tươi.
Tới khi giải phóng vào, thì mọi thứ nó vẫn thế, có chăng thì " mượn " đéo trả cái nhà lầu mặt tiền gần đó rồi hoá giá đem bán, thêm chút của cải. Ông ngoại tao cũng chẳng so đo: thời thế - thế thời thì phải thế mà.
cái miếng đất tao và thằng anh đang ở, cũng từ ông ngoại chia cho con cái ( mấy ông cậu, mấy bà dì ), rồi thì người đi Mỹ, người già quéo, đi sạch cả. Ở đây, tuy vậy cũng trung tâm thành phố, mọi thứ nhộn nhịp.
Giải phóng vào thì tài sản bay sạch, từ phú hộ thành đánh xe ngựa, ông ngoại tao vì thế cũng chẳng phiền lòng. Duy chỉ có hai ông cậu. Thời Mỹ thì nhà có tiền, ăn chơi hưởng thụ, sau giải phóng vào, thì công việc cũng bấp bênh. Thời ấy, có người tới xin miếng đất sát bên, ở gần chòm xóm cho vui. Ông ngoại tao cũng thoải mái, cắt ra cho hẳn. Hàng xóm thì dạy võ, tối đến mấy thằng anh tao cũng sang đó đánh đấm hự hự.
Rồi người này cũng dọn đi nơi khác ở. Nhà bán thì có người mua, thằng già này tên L. L hồi trẻ tuy lùn, nhưng nhanh nhẹn, cũng làm sếp của một cty thuốc lá. Ngoại tao thấy vậy, bèn gửi gắm cho hai ông cậu tao vô làm, thằng L này đồng ý. Làm thuốc có tiền, nó xây lại căn nhà. Nó xin một thẻo vài mét vuông trên không, lấn sang đất của ông ngoại tao, phần dưới khoảng không là cái giếng ( cái giếng này sau này nằm trong nhà thằng anh tao ) - để trổ thêm cái phòng ra cho con cái ở.
Thời đó luật pháp lỏng lẻo, ông ngoại tao chả nghĩ gì, cũng đồng ý. Khi đó hình như có giấy tờ kí tá, đồng ý cho nó sử dụng phần khoảng không trên để lấn ra làm phòng.
Sau này ông tao nằm xuống, đất cát chia đều cho dàn cậu dì tao. Cậu dì tao người thì đem bán, người thì để lại cho con. Thằng anh tao - năm nay cũng 55 tuổi rồi. Năm 9 mấy - 2000, cũng cắm cái nhà - xây trên miếng đất có cái giếng, thế chấp vay lấy tiền mở trang trại nuôi dê trồng xoài. Chí thú làm ăn nên thua lỗ, giá dê tụt hơn tụt quần, cầm cự, tiền từ Mỹ bơm về không đủ, rồi cũng sang nhượng trang trại cho người ta. Tiền đó mang đi trả nợ bên ngoài, nợ ngân hàng trả đéo nổi.
Cũng đi làm đây đó, nhưng cũng chỉ đủ nuôi gia đình. Thằng hàng xóm thấy vậy, tranh thủ thằng con rể làm sếp ở BIDV, làm trò với cái sổ đỏ, dĩ nhiên là chưa đủ, phải có tiếp tay từ phó chủ tịch tỉnh.
Vay cũng đã lâu, lãi mẹ đẻ lãi con. Trước tết thằng anh tao có mang hơn một nửa tiền ( gốc + lãi ) xuống ngân hàng thanh toán. Vừa rồi thi hành án xuống, đưa văn bản nếu ko thanh toán đủ thì cưỡng chế. Cách đây vài ngày, thằng anh tao xuống thi hành án hỏi, thì thi hành án bảo rằng: " giờ có trả đủ thì cũng ko có sổ đỏ, vì sổ đỏ đang chỉnh lý rồi ".
Đụ mẹ, trần đời. Đất trung tâm thành phố, nguồn gốc rõ ràng. Từ năm 193x tới giờ, sử dụng mấy chục năm, sổ sách rõ ràng, trích lục ko sai chỗ nào, mà giờ chúng nó bảo: phần đất có cái giếng ( vài mét vuông ) là của nhà nước. Chúng nó có văn bản thông báo, xin lỗi do thằng phó chủ tịch ký luôn. Trong khi, miếng đất đó được bao bọc full đéo có chỗ chó nào đi vào, ngoại trừ bước vào nhà thằng anh tao.
Bảo đất nhà nước, rồi hoá giá bán cho thằng lồn L sát bên, tao biết hết. Nghe kể, thằng L năm 2000 mấy kiện anh tao để lấy miếng đất rồi, nhưng cái văn bản ( nghe kể ) ông ngoại tao cho dùng phần khoảng không trên cái giếng đó, thì toà xử là giữ hiện trạng, không thay đổi gì.
Đụ mẹ, thật hài hước. Tao nhà sát bên thằng anh tao. Tao cũng muốn xem nó lấy gì mà lấy được miếng đất đó.
Cụ thể nó thế này.
Từ lâu rồi ông ngoại tao có khai hoang miếng đất khá lớn. Thời xưa đất chó ỉa, chả có ma nào quan tâm. Dần dà, người ta tới, ngỏ ý xin đất, ông ngoại tao dứt khoác cho hẳn, thời đó chắc cũng phải năm 193x.
Sau này Mỹ vào, con đường trước miếng đất được trải nhựa thẳng thớm, nhà cửa um tùm tấp nập, đời sống vui tươi.
Tới khi giải phóng vào, thì mọi thứ nó vẫn thế, có chăng thì " mượn " đéo trả cái nhà lầu mặt tiền gần đó rồi hoá giá đem bán, thêm chút của cải. Ông ngoại tao cũng chẳng so đo: thời thế - thế thời thì phải thế mà.
cái miếng đất tao và thằng anh đang ở, cũng từ ông ngoại chia cho con cái ( mấy ông cậu, mấy bà dì ), rồi thì người đi Mỹ, người già quéo, đi sạch cả. Ở đây, tuy vậy cũng trung tâm thành phố, mọi thứ nhộn nhịp.
Giải phóng vào thì tài sản bay sạch, từ phú hộ thành đánh xe ngựa, ông ngoại tao vì thế cũng chẳng phiền lòng. Duy chỉ có hai ông cậu. Thời Mỹ thì nhà có tiền, ăn chơi hưởng thụ, sau giải phóng vào, thì công việc cũng bấp bênh. Thời ấy, có người tới xin miếng đất sát bên, ở gần chòm xóm cho vui. Ông ngoại tao cũng thoải mái, cắt ra cho hẳn. Hàng xóm thì dạy võ, tối đến mấy thằng anh tao cũng sang đó đánh đấm hự hự.
Rồi người này cũng dọn đi nơi khác ở. Nhà bán thì có người mua, thằng già này tên L. L hồi trẻ tuy lùn, nhưng nhanh nhẹn, cũng làm sếp của một cty thuốc lá. Ngoại tao thấy vậy, bèn gửi gắm cho hai ông cậu tao vô làm, thằng L này đồng ý. Làm thuốc có tiền, nó xây lại căn nhà. Nó xin một thẻo vài mét vuông trên không, lấn sang đất của ông ngoại tao, phần dưới khoảng không là cái giếng ( cái giếng này sau này nằm trong nhà thằng anh tao ) - để trổ thêm cái phòng ra cho con cái ở.
Thời đó luật pháp lỏng lẻo, ông ngoại tao chả nghĩ gì, cũng đồng ý. Khi đó hình như có giấy tờ kí tá, đồng ý cho nó sử dụng phần khoảng không trên để lấn ra làm phòng.
Sau này ông tao nằm xuống, đất cát chia đều cho dàn cậu dì tao. Cậu dì tao người thì đem bán, người thì để lại cho con. Thằng anh tao - năm nay cũng 55 tuổi rồi. Năm 9 mấy - 2000, cũng cắm cái nhà - xây trên miếng đất có cái giếng, thế chấp vay lấy tiền mở trang trại nuôi dê trồng xoài. Chí thú làm ăn nên thua lỗ, giá dê tụt hơn tụt quần, cầm cự, tiền từ Mỹ bơm về không đủ, rồi cũng sang nhượng trang trại cho người ta. Tiền đó mang đi trả nợ bên ngoài, nợ ngân hàng trả đéo nổi.
Cũng đi làm đây đó, nhưng cũng chỉ đủ nuôi gia đình. Thằng hàng xóm thấy vậy, tranh thủ thằng con rể làm sếp ở BIDV, làm trò với cái sổ đỏ, dĩ nhiên là chưa đủ, phải có tiếp tay từ phó chủ tịch tỉnh.
Vay cũng đã lâu, lãi mẹ đẻ lãi con. Trước tết thằng anh tao có mang hơn một nửa tiền ( gốc + lãi ) xuống ngân hàng thanh toán. Vừa rồi thi hành án xuống, đưa văn bản nếu ko thanh toán đủ thì cưỡng chế. Cách đây vài ngày, thằng anh tao xuống thi hành án hỏi, thì thi hành án bảo rằng: " giờ có trả đủ thì cũng ko có sổ đỏ, vì sổ đỏ đang chỉnh lý rồi ".
Đụ mẹ, trần đời. Đất trung tâm thành phố, nguồn gốc rõ ràng. Từ năm 193x tới giờ, sử dụng mấy chục năm, sổ sách rõ ràng, trích lục ko sai chỗ nào, mà giờ chúng nó bảo: phần đất có cái giếng ( vài mét vuông ) là của nhà nước. Chúng nó có văn bản thông báo, xin lỗi do thằng phó chủ tịch ký luôn. Trong khi, miếng đất đó được bao bọc full đéo có chỗ chó nào đi vào, ngoại trừ bước vào nhà thằng anh tao.
Bảo đất nhà nước, rồi hoá giá bán cho thằng lồn L sát bên, tao biết hết. Nghe kể, thằng L năm 2000 mấy kiện anh tao để lấy miếng đất rồi, nhưng cái văn bản ( nghe kể ) ông ngoại tao cho dùng phần khoảng không trên cái giếng đó, thì toà xử là giữ hiện trạng, không thay đổi gì.
Đụ mẹ, thật hài hước. Tao nhà sát bên thằng anh tao. Tao cũng muốn xem nó lấy gì mà lấy được miếng đất đó.