Hà Ther

Đường Lâm mình yên bình thật Anh ạ!
Khác Hoàng Mai ồn ả suốt đêm ngày.
Gốm Bát Tràng đan vòng tay mấy cái.
Hà Nội lười, vệt nắng ngủ như say.

Trên nẻo đường mình em bước sáng nay.
Là Thụy Khuê bình lặng như miếu cổ.
Quận Tây Hồ thản nhiên chiều lộng gió.
Ghé Tràng Tiền ngồi một góc ăn kem.

Hà Nội và Anh còn mãi trong em.
Còn Cổ Ngư đong đưa nhành Liễu đỏ.
Còn Trúc Bạch xanh xao màu nổi nhớ.
Quán Thánh gầy, trầm mặc đứng nghiêng nghiêng.

Về Chùa Hương, em thành tâm ước nguyện.
Anh đốt đời bằng vài nén bao dung.
Biệt ly nhé! Cuối Thu mùa Sấu rụng.
Tháng Sáu buồn, ngày Mười Tám rưng rưng.

Bức hoạ mình là Mậu Tuất treo khung.

P/s:
"Em giữ cho lòng như đám Cỏ.
Thấm đủ vị đời sắc vẫn Xanh."

 
Sửa lần cuối:
Đêm gặp lại giữa hồ nghi quán nhỏ.
Sấu non xanh huyền huyễn dưới đèn vàng.
Em nhoẻn cười ngồi nghe Anh chuyện vãng.
Phố dùng dằng, nhìn hai kẻ luyên thuyên.

Xưa chia cách, Sữa thơm mùi ước nguyện.
Mong hanh thông phận lữ hách dặm trường.
Cầu bình yên nhu mì thôi ương bướng.
Mắt trong ngần hờn dỗi đổ sương mai.

Chiều Giáp Bát câu từ li thắt lạ.
Mắt xa xôi anh phác thảo hồng trần.
Em lơi gót gập ghềnh theo dài ngắn
Thụy Khuê buồn, Ther mất ngủ .... đôi canh.

Dăm năm nữa em tìm về Quán Thánh.
Đón nhau không như một thuở đi về?
Ngày sai lối trên dấu đường tuổi trẻ.
Chợt nhớ ra: Anh còn phía sau mình.
(Vì có Anh Ther còn chút yên bình ^_^)

P/s:
- "Hy vọng đâu đó sẽ có người cảm thấy quen biết nhau là một điều may mắn"
 
Sửa lần cuối:
Có một buổi giữa mùa hanh nắng lạ.
Trời giăng mưa như mỗi độ Thu tàn.
Chênh vênh lá tiếng gọi mùa xơ xác.
Như lột trần tấm áo "Dòng thời gian".

Đêm qua em nằm gối đầu lên phố.
Nghe mùa Thu gục chết dưới chân vườn.
Nhành Sứ trắng vương đầy trong hẻm nhỏ.
Những đi về sầu muồn đến tang thương.

Gom hờ hững em đan thành nỗi nhớ.
Góp vùng đau dựng nên chốn bạt ngàn.
Nhịp thương yêu len vào trong nức nở.
Thiên Di buồn, ngồi rủ cánh bâng khuâng.

Rồi một mai trời không còn mưa nữa.
Trời nắng trong và mây cũng trắng hồng.
Con mèo nhỏ vẫn nằm ườn bên cửa.
Có phải mình đã trễ hẹn rồi không??

(Bài này có mượn của 1 ng bạn 2 khổ thơ)

P/s:
"Hồi ức là kỉ niệm đẹp mà ng ra đi hay ở lại đều nợ nhau một tấm chân tình"
 
Sửa lần cuối:
Mấy chuyện đại sự rồi cũng thành trầm tích
qua miệng người đời trong mỗi bận "Trà dư.
Tửu hậu" say sưa, rồi về quên chuyện cũ.
Thiên hạ ngàn lời em quản nổi được sao?

Những bàn tay đan lu mờ trong mộng ảo.
Cạn kiệt yêu thương chồi đau ắt vươn mầm.
Dư vị "Tàn tro" như một lần ướt đẫm...
Chầm chậm đi về giữa "Thành phố mưa bay".

Ai đổ muối vào những giọt đắng chiều nay?
Để những cơn say dày vò trong tiềm thức.
Phận số nhân sinh em làm sao quản được.
Mấy chuyện hợp tan - tan hợp cứ xoay vần.

Rồi một ngày mai bầu trời kia ngừng nắng.
Em trùm kín chăn, nằm nghe phố sang mùa.
Chuyện buồn hôm mưa thôi không còn nhắc nữa.
Tự ru đời mình bằng một "Giấc mơ trưa".

P/s:
Đừng lo nghĩ nhiều! Mười năm sau, tất cả "náo loạn" hôm nay chỉ còn là "Trà dư tửu hậu".

 
Sửa lần cuối:
Thương em bờ vai nhỏ.
Gánh cả nổi nhớ đầy.
Mong manh về qua phố.
Giữa mưa chiều bay bay.

Thương từ con hẻm nhỏ.
Đổ lên những cánh đồng.
Em cười hiền như cỏ.
Dù lòng đầy bão giông.

Thương làm sao có tuổi?
Yêu mà tính hạn kì????
Thôi anh đừng nên hỏi.
Ôm và hôn em đi ....... ^_^

P/s:
"Nếu người đó là a, trễ bao lâu e vẫn đợi.
Cuối cùng là hạnh phúc, muộn một chút cũng ko sao"

 
Sửa lần cuối:
Rồi một hôm nắng không còn trinh tiết.
Mùa vùng vằng bện tay nải ra đi.
Mây vô tư; Phố nhoẻn cười thiên vị.
Quán nhạc trầm lặng im khúc Ly Tư*

Chồi miệt khinh nơi gốc buồn ngày cũ.
Nhánh vươn cao xa tít tắp dặm trường.
Rêu loang lổ chết dần trong nghiệp chướng.
Thơ khóc cười! Từ đó! Chẳng nguồn cơn!

Tỏ tường đời là khúc mắc thiệt hơn.
Là treo tang dăm uất ức Ta Bà.
Là tất cả .... Cũng không là gì cả.
Xuôi tay rồi! Cát bụi! Hoá vô tri....!

*Ly Tư của Hoắc Tôn.

P/s:
"Tình yêu vốn dĩ là một loại tổn thương. Chỉ khác nhau ở chỗ: Có ng chọn tổn thương ng khác, nhưng cũng có ng chọn tổn thương chính mình"

 
Sửa lần cuối:
Cho em mượn chút nắng về phơi tóc.
Sẵn hong mi khô ráo mấy cuộc buồn.
Đàn Thiên Di lơi cánh mùa đến muộn.
Cuối phố mình một người bước lê thê.

Thơ như em: Trượt dài trong dâu bể.
Bằng trắc ương, ngôn ngữ bướng đan dày.
Bạc vôi tóc mắt trong ngần thơ dại
Ghế đá thừa! Buồn một góc trơ trơ.

Có mùa Đông: Người đi và Kẻ ở!
Chuyện chúng mình tựa vị khách vãng lai.
Đêm hoài niệm một ý cười hoang hoải.
Gác nhỏ buồn! Vài giọt mặn vừa khô.

Thơ như ta: Nghẹn ngào đang choán chỗ.
Giấc miên trường rời rạc chén ly bôi.
Đường Tiệm Cận chẳng bao giờ tiếp nối.
Nên suốt đời mình hai kẻ song song.

Nên cuối cùng thành hai kẻ long đong.

P/s:
"Rõ ràng là a còn thương cô ấy! Vậy sao lại tới cầm tay e?"

 
Sửa lần cuối:
Nửa đời tóc chớm pha sương.
Cuối đầu nhìn lại quãng đường đã đi.
Yêu anh cuối độ xuân thì.
Ru hời nổi nhớ bờ mi giăng buồn.
Cuộc đời tựa buổi hoàng hôn.
Ưu tư len lỏi vào hồn thương đau.
Ngẩn ngơ uống cạn giọt sầu.
Buông rèm kỉ niệm chôn sâu đáy lòng.
Anh đi tìm lá diêu bông.
Se duyên mơ ước làm chồng người ta.
Nghẹn ngào một khúc Ly Ca.
Em nghe thơ khóc vỡ oà huyệt sâu.

*Ly Ca của Tín Nhạc Đoàn.

P/s:
"Từ bỏ ko phải nản lòng, mà là đã thấu hiểu được mọi chuyện"

 
Sửa lần cuối:
Mưa Thất Tịch tràn về bên bậu cửa.
Ngói nâu thương con Sẻ đứng một mình.
Căn phòng nhuốm một màu đêm tĩnh mịch.
Em nhớ gì mà vành mắt rưng rưng?

"Tôi lặng lẽ gieo vài mầm hoa Cúc.
Ướp thương trên vạn cánh để yêu người.
Nhưng đời mà! Giấc mơ nào có thực?
Níu tay gầy, còn mỗi gió trêu ngươi....."

Bao nghiệt ngã, đổ lên người thiếu phụ.
Lưỡi trần gian đen trắng đổi mấy hồi?
Dù đau thắt, nhưng cách gì chế ngự?
Nên mỉm cười: Em tự dỗ em thôi!

"Ngủ đi em! Bờ Môi và Tóc Rối!
Bi thương cõi người cứ đổ hết sang tôi"

P/s:
"E biết thương một ng là như nào ko? Là chỉ cần họ nhíu mày thôi đã mặc định bản thân là ng có lỗi"

 
Sửa lần cuối:
"Tôi tìm Nhớ trong phố em bỏ lại....
Em tìm Quên vứt hết những cuộc ngày.
Ta phung phí cả một thời trẻ dại.
Rồi vô tâm gieo nổi nhớ đoạ đầy"

Khi trở về uống cạn chén đắng cay.
Mùa vẫn trôi! Mây vẫn bay ngang tóc.
Anh bước đi chưa lần nhìn em khóc.
Đêm thôi ngoan hằn học nét mi nhoà.

Em gửi gì cho ngày cũ đã qua?
Mười ngón nhớ thoắt đâm già nguồn cội.
Anh không thương đem lòng ra bắt lỗi.
Mùa rơi đầy trên những lối ta đi .....!

"Em đanh giọng dìm nhau vào mộng mị.
Ta gượng cười dấu những nét chênh phô.
Câu Kinh cuối! Thôi cũng vờ suy nghĩ.
Bên hiên trời đổ lại những chơ vơ.

Ta từ ấy thả rơi mình trong nhớ.
Mười ngón chai góp nhặt hết ngu ngơ.
Một đêm vắng về làm người viễn phố.
Trong lọc lừa đã giả những nai tơ"

Rồi chiều nào em về thăm phố cũ.
Quán ngày xưa mưa trút xuống từng hàng.
Xin trả lại cuộc mộng trong quá vãng.
Cuộc tình hờ chăn gối có ru êm....?

P/s:
"Tôi đã quyết định rời đi nhưng vì e cười mà ở lại"

 
Sửa lần cuối:
Em giấu nếp buồn vào mấy lọn tóc mai.
Rồi đứng chờ anh chiều tàn bên bậu cửa.
Tháng Tám và mưa, thơm nồng nàn hoa Sữa.
Cho phố dùng dằng như thể: Một gã say!


P/s:
"Loại may mắn nhất ở đời là có ng biết mình nói nhảm nhưng vẫn nhiệt tình trả lời"

 
Sửa lần cuối:
Tháng Mười Một còn tàn dư hoa Sữa.
Mùa nứt khô, môi phố Huế đượm buồn.
Cầu Thê Húc trong buổi chiều rất muộn.
Em lữ hành - dò đời gót chân côi.......

Kem Tràng Tiền menu thêm món mới:
Có Mơ Tây chua chua mix ngọt ngào.
"Lưng" chợ Hôm nhìn đôi ba cụ lão.
"Còng" bán buôn dăm thứ: bưởi, ổi, đào.....

Đài hôm nay báo Đông về thêm áo.
Phố Tạ Hiện nhịp sống cuốn về khuya.
Mình chill đi, say trong tình và nghĩa.
Mấy khi ta được dẫn lối nhau về???

Một buổi mai ngang rừng Cọ em ghé.
Gốm Bát Tràng mị hoặc bởi thanh tao.
Làng nghệ nhân dưỡng tay nghề tinh xảo.
Đem góp đời ngàn mỹ cảnh thiên quan.

Về Sơn Tây thăm làng cổ Đường Lâm.
Sân chùa Mía bóng cụ Từ phơi sắn.
Ngẫm màu rêu loang tường gạch chữ Phạn.
Hoa Sứ buồn rụng vài cánh trơ trơ.....

Làng Cổ buồn, Sứ rụng cánh trơ trơ......

 
Sửa lần cuối:
Hôm thơ đau ướt lem gầm Cầu Giấy.
Xuân Thủy buồn một góc vắng riêng em
"Dynamic" - bóng chiều tà uất nghẹn.
THUẬN lòng người ắt ngược đãi nhân sinh.

Khi quẩn quanh giữa muôn ngàn suy tính.
Em không thuyền, bè phái nổi lênh đênh.
Đêm tuôn mưa! Mây cười một tủi mệnh.
BUỒM cắt dây mượn thiên sức tung hoành.

Hôm đầu tháng gió lùa về buốt lạnh.
Đường Bát Tràng vội vã chuyến hồi xe.
Dịch Vọng Hậu: qua google bản vẽ.
XUÔI ngược dòng người trên phố mình em.

Lá me nghiêng trong một chiều tẩm liệm.
Ga Chùa Hà tuẫn táng cuộc nhân duyên
Phố hàng Bát 2 thềm rêu đất quện.
GIÓ Nội Bài thốc vài vết ngang tim.

Ga Nội Bài thắt ruột chuyến bay đêm.

 
Sửa lần cuối:
THE ... NAMELESS BOAT!

Tạ ơn người vài lơi khúc hoan ca.
Hạ ngủ ngoan đêm trần thế Ta Bà.
Em neo gót, độc bóng về xứ lạ.
... (Ba chấm này, để đó chờ anh like ^_^)

Nhung gấm đời hằn vết mấy ngón chai.
Anh gom thơ làm tri kỉ đường dài.
Mục câu chữ kiến tạo nên từng trải.
Em tựa Thuyền, thành mây gió lang thang.

Lời cố nhân đau lòng hôm dĩ vãng.
Ém nhẹm cười mà quặn thắt Tâm can.
Sáng run tay, môi mềm đang nứt rạn.
Sâu xa nào thành gòn, bấc qua loa?

Buồm say gió, chén anh hùng lan toả.
Om món đời trọn vị Tết Nguyên Tiêu.
Áng thơ em câu từ không cách điệu.
Tạ ơn vì thềm đã mướt xanh rêu.

 
Sửa lần cuối:
Em rót vào thơ mấy vò Xuân tháng Một.
Cái rét nàng Bân cũng rón rén theo về .
Sài Gòn ẩm ương như người thiếu phụ trẻ.
Muộn tối dùng dằng, gật đầu nói yêu nhau.

Tưởng chừng chia ly sau vài lần giông bão.
Đôi ba dặm trường, vừa hay thấm mỏi chân.
Kịch bản thường niên là dăm cuộc dài ngắn.
Vai diễn lẫy lừng tròn một Ả Lưu Linh....!

Mình cứ yêu thôi, lâu dài chưa vội tính.
Phận số cợt đùa, lại buông bỏ mấy khi?
Hoa nở hữu tình, hoa rơi là vô ý .....
Biết đâu bất ngờ: bèo nước lại lênh đênh.

Này người em thương! Trong vô vàn bờ bến.
Anh cột dây đi, em đã chán tung hoành .
Tay nải đơn sơ, ta gom đời đi tránh.
Sáng muộn, đêm tàn, thơ đối ẩm dăm câu.

Nhân thế quen rồi, mấy lời tụng chúc nhau:
"Nhung gấm xa hoa, tiền nong mãi đủ đầy"
Em thì chỉ ước, lúc trời ngã đằng Tây.
Kề vai thưởng Trà, luận nhân thế mua vui.

Hôm nào lánh đời, mình đi trốn anh ơi!

P/s:
"Chúng ta luôn nghĩ chia tay sẽ tốt cho ng kia. Nhưng chưa từng nghĩ bên nhau mới là tốt cho cả hai."
 
Sửa lần cuối:
Mưa rồi anh ạ!
Giọt Xuân non, rả rích, bên đường.
Ngạ Quỷ gieo vào đời mấy hạt mầm tai ương và nghiệp chướng.
Tiện nhân - tình, chăm bón, nâng niu.

Đêm Giêng mát dịu....!
Nghĩ linh tinh, ther thẩn vài dòng.
Chân mòn mỏi in dấu khắp con đường dài đơn bóng.
Những tình cờ, ghế đá, không nhau.

Em chờ rất lâu....!
Hết Đông côi, trút lá, Xuân tàn.
Hôm bất cần, hờ hững đem tình duyên đánh cược vài ván.
Tới kiệt cùng, vụn vỡ, tàn tro.

Mưa đêm, gác trọ.....!
Nhón tay lau mấy khoé tủi hờn
Sữa vẫn thơm như mấy độ ngày xưa chân thành chưa kịp lớn.
Nay thói đời, bạc phếch, màu vôi.

P/s:
"Nội tâm của một ng nếu ko phải muôn hoa rực rỡ thì cũng chất đầy cỏ dại!"

 
Sửa lần cuối:
Mấy khổ thơ Xuân em bỏ dở lưng chừng.
Sài Gòn của ta! Uhm! Lưng chừng vốn dĩ.
Lưng chừng bao dung, rồi lưng chừng ích kỉ.
Đau yêu giờ này cũng bởi lưng chừng thôi.

Ta bước vào đời đồng lần trắng như vôi.
Xen kẽ bể dâu vài vũng nhỏ yên bình.
Hôm Ther chông chênh giữa đôi bờ say tỉnh.
Ngước mặt lên trời mị hoặc lấy bản thân.

Chiều rũ trên mi, ngôn từ lem vài ngấn.
Đếm những chung đôi qua độc bước dạ hành.
Quán vắng không tên trăng ngà quên chia mảnh.
Để đó lưng chừng! Thời cuộc ngẫm cũng vui!

P/s:
"Kẻ xoa dịu cảm xúc của ng khác thường bất lực với chính nội tâm của mình"

 
Sửa lần cuối:
Trời vừa trở gió!
Sáng lạnh, trưa hanh, chiều bỏng rát.
Lười biếng hoá mền chăn khi cuộn tròn Ther biên lời rất thật.
Bên song, Sẻ thánh thót..... gọi mùa.

Anh thôi về phố!
Thơ chênh vênh, tiếu ngữ lạc loài.
Cố chấp ôm tương tư mặc gió thổi đời chìm vào hoang hoải.
Manh nha cười, bỏ mặc trần ngôn....!

Tâm - tình - sóng - gợn.
Những riêng chung, lẻ tẻ, một mình.
Hộ giáp phòng thân dệt bởi một nhầm khen cái gọi là bản lĩnh.
Cuốn theo chiều gió lạnh ngang môi.

P/s:
"A biết đau lòng nhất là gì ko?
Là khi a bảo đừng thương a nữa!"

 
Sửa lần cuối:
Phố giấu anh vào tận cùng hoài niệm.
Ngữ ngôn em chạy kiếm rát chân mùa.
Tàn mê khúc ru đời mình qua nửa
khoé môi bầm, nát bấy vệt ăn năn.

Em bây giờ tóc hai màu mưa nắng.
Nghe Thiên Di mệt mỏi cuốc hành trình.
Rượu vơi đáy, vành môi cười khinh khỉnh.
Cốt nhục tình hành bản ngã tôn nghiêm.

Hôm nhớ quá! Em tìm về kỉ niệm.
Phố ngày xưa hoa cuối độ rất vàng.
Tàn tro cũ dày lên cùng năm tháng.
Đáy mắt nào cơn Ngâu đổ giăng giăng?

P/s:
"Con đường nào đủ dài cho những kẻ lang thang?
Con phố nào dạy cách quên cho người tìm kỉ niệm?"

 
Sửa lần cuối:

Chủ đề tương tự

Back
Top Bottom