Em rót vào thơ mấy vò Xuân tháng Một.
Cái rét nàng Bân cũng rón rén theo về .
Sài Gòn ẩm ương như người thiếu phụ trẻ.
Muộn tối dùng dằng, gật đầu nói yêu nhau.
Tưởng chừng chia ly sau vài lần giông bão.
Đôi ba dặm trường, vừa hay thấm mỏi chân.
Kịch bản thường niên là dăm cuộc dài ngắn.
Vai diễn lẫy lừng tròn một Ả Lưu Linh....!
Mình cứ yêu thôi, lâu dài chưa vội tính.
Phận số cợt đùa, lại buông bỏ mấy khi?
Hoa nở hữu tình, hoa rơi là vô ý .....
Biết đâu bất ngờ: bèo nước lại lênh đênh.
Này người em thương! Trong vô vàn bờ bến.
Anh cột dây đi, em đã chán tung hoành .
Tay nải đơn sơ, ta gom đời đi tránh.
Sáng muộn, đêm tàn, thơ đối ẩm dăm câu.
Nhân thế quen rồi, mấy lời tụng chúc nhau:
"Nhung gấm xa hoa, tiền nong mãi đủ đầy"
Em thì chỉ ước, lúc trời ngã đằng Tây.
Kề vai thưởng Trà, luận nhân thế mua vui.
Hôm nào lánh đời, mình đi trốn anh ơi!
P/s:
"Chúng ta luôn nghĩ chia tay sẽ tốt cho ng kia. Nhưng chưa từng nghĩ bên nhau mới là tốt cho cả hai."