Ngọc Trà Giang
'''BE KIND'''
- Bài viết
- 52
- Xu
- 8,864
Có một người anh!
Lúc khó khăn, tao đã từng ib riêng hỏi mượn ảnh 2 triệu. Khi ảnh ok bình thường ở zalo, tao rất mừng. Nhưng ngày hôm sau giữa đám giỗ, ảnh nói về việc đó kèm thái độ hách dịch rằng ta đây ban ơn bla bla. Dù vừa tủi vừa nhục nhưng vì túng quá, ko biết mượn ai, nên tao vẫn ngậm ngùi để nhận số tiền đó giữa đám giỗ tụi mày ạ!
Tao ko trách ảnh, tao trách bản thân tao vì đã ko chịu cố gắng nên mới phải nhờ vả như thế. Mà khi mình nhờ vả thì phải chấp nhận vai dưới thôi. Tao ko trách, nhưng tao tủi! Thật sự rất tủi!
Khi tạm hết khó khăn, tao gửi lại ảnh đủ số tiền tao mượn. Sau đó ảnh khó khăn (hoặc giả vờ khó khăn để thử lòng tao), ảnh hỏi vay tiền tao. Tao vừa trả tiền cho ảnh xong nên đâu có tiền dư? Tao ráng đi mượn chỗ khác cho ảnh, và tao xem đó như một hành động trả ơn.
Tao luôn biết ơn ảnh! Vì hồi đó tao khó khăn, nhiều ng sỉ nhục tao lắm. Nhưng chỉ sỉ nhục thôi chứ ko cho mượn tiền. Ảnh ko sỉ nhục tao, chỉ là ảnh làm tao cảm thấy quê và mất mặt chỗ đông ng thôi, và dù sao thì ảnh vẫn cho tao mượn, đúng ko?
Nhưng hành động oang oang giữa chỗ đông ng của ảnh, tao ko nể, mà ko nể thì tao ko phục. Dù thi thoảng vẫn đi nhậu cùng nhau, vẫn ib hỏi han nhau nhưng từ đó tới nay, tao chưa bao h hỏi vay ảnh thêm lần nào nữa.
Tao vừa đi nhậu với ảnh và nhóm bạn về nè!
Có một người anh!
Vì thi thoảng ảnh hay nói rằng "Khó khăn gì cứ nói a" nên lúc khó khăn tao mới ib zalo hỏi vay.
Ảnh hỏi tao một loạt các câu hỏi đầy rẫy sự tọc mạch. Ban đầu chỉ là những câu hỏi kiểu xã giao "E có chuyện gì? Vay mục đích gì bla bla", nào ngờ càng ngày ảnh càng hỏi sâu, dù khó chịu vô cùng nhưng tao vẫn giả vờ rep "Nãy e tưởng bạn e chưa có tiền trả nên e mới hỏi mượn a. Bạn e vừa trả rồi, nên e ko mượn a nữa. E cảm ơn ạ! Bla bla"
Sau đó tao nói chuyện với ảnh thêm một lúc rồi chào tạm biệt, hẹn lúc khác nói chuyện sau (Tao phải cố gắng nói chuyện thêm một lúc để giãn mạch cảm xúc của đôi bên. Vì tao sợ nếu stop ngay sau khi từ chối mượn thì ảnh sẽ biết là tao tự ái nên mới từ chối)
Ai lâm vào tình cảnh khó khăn cũng tự ái, đúng ko? Nếu tao vứt bỏ cái tôi, chịu đựng thêm chút nữa thì ảnh cũng cho tao mượn. Nhưng sau đó, tao thà vay nóng bên ngoài chứ nhất quyết ko vay của ảnh (1 triệu mỗi tháng 200k tiền lãi)
Khó khăn chồng lên khó khăn nhỉ? Nhưng kệ! Trừ khi lâm vào tình trạng vô cùng bết bát, ko biết vay mượn ai thì tao mới chịu đựng tủi nhục như lần trước thôi.
Khi mà tao còn xoay xở được thì đừng hòng!
Có một người anh!
Tự nhiên khoe với tao rằng có bà con họ hàng mới trúng số nên được cho một số tiền cũng khá. Lúc ấy tao cũng khó khăn, nên nhanh miệng hỏi ké "Có thể cho e mượn xxx triệu được ko?"
Sau khi tao gửi stk và nhận tiền xong thì ảnh nói "Lần sau ko nên xoay xở một mình như thế! Bla bla"
Mãi sau này tao mới biết, bà con nhà ảnh chả có ai trúng số cả. Ảnh biết tao khó khăn nên bịa đại ra chuyện đó để tao hỏi vay cho thoải mái thôi. (Ảnh là ng đã nói "A ko nhớ gì cả! Quên luôn đi e" khi tao nhắc lại số tiền tao còn nợ trong bài hôm trước)
Để mà nói về ảnh thì dù tao có viết 1000 bài cũng ko hết được những gì ảnh giúp tao đâu. Ko đơn giản là chuyện tiền bạc, mà ảnh còn dạy (và dỗ) tao biết bao nhiêu thứ trên đời, ví dụ như về văn hoá giao tiếp và cách đối nhân xử thế chẳng hạn. Ảnh dạy nhiều lắm, mà do tao đầu đất, nên ko thẩm thấu được bao nhiêu thôi. Nói chung, tao cảm thấy rất may mắn vì gặp được ảnh (Đến tận lúc này mqh của tao và ảnh vẫn hoàn toàn trong sáng, nên miễn thuyết âm mưu nhé)
Nhờ ảnh và vài ng bạn khác ở ngoài cuộc sống giúp đỡ và cưu mang nên tao vẫn bám trụ được ở SG đến lúc này đấy tụi mày ạ!
Lúc khó khăn, tao đã từng ib riêng hỏi mượn ảnh 2 triệu. Khi ảnh ok bình thường ở zalo, tao rất mừng. Nhưng ngày hôm sau giữa đám giỗ, ảnh nói về việc đó kèm thái độ hách dịch rằng ta đây ban ơn bla bla. Dù vừa tủi vừa nhục nhưng vì túng quá, ko biết mượn ai, nên tao vẫn ngậm ngùi để nhận số tiền đó giữa đám giỗ tụi mày ạ!
Tao ko trách ảnh, tao trách bản thân tao vì đã ko chịu cố gắng nên mới phải nhờ vả như thế. Mà khi mình nhờ vả thì phải chấp nhận vai dưới thôi. Tao ko trách, nhưng tao tủi! Thật sự rất tủi!
Khi tạm hết khó khăn, tao gửi lại ảnh đủ số tiền tao mượn. Sau đó ảnh khó khăn (hoặc giả vờ khó khăn để thử lòng tao), ảnh hỏi vay tiền tao. Tao vừa trả tiền cho ảnh xong nên đâu có tiền dư? Tao ráng đi mượn chỗ khác cho ảnh, và tao xem đó như một hành động trả ơn.
Tao luôn biết ơn ảnh! Vì hồi đó tao khó khăn, nhiều ng sỉ nhục tao lắm. Nhưng chỉ sỉ nhục thôi chứ ko cho mượn tiền. Ảnh ko sỉ nhục tao, chỉ là ảnh làm tao cảm thấy quê và mất mặt chỗ đông ng thôi, và dù sao thì ảnh vẫn cho tao mượn, đúng ko?
Nhưng hành động oang oang giữa chỗ đông ng của ảnh, tao ko nể, mà ko nể thì tao ko phục. Dù thi thoảng vẫn đi nhậu cùng nhau, vẫn ib hỏi han nhau nhưng từ đó tới nay, tao chưa bao h hỏi vay ảnh thêm lần nào nữa.
Tao vừa đi nhậu với ảnh và nhóm bạn về nè!
Có một người anh!
Vì thi thoảng ảnh hay nói rằng "Khó khăn gì cứ nói a" nên lúc khó khăn tao mới ib zalo hỏi vay.
Ảnh hỏi tao một loạt các câu hỏi đầy rẫy sự tọc mạch. Ban đầu chỉ là những câu hỏi kiểu xã giao "E có chuyện gì? Vay mục đích gì bla bla", nào ngờ càng ngày ảnh càng hỏi sâu, dù khó chịu vô cùng nhưng tao vẫn giả vờ rep "Nãy e tưởng bạn e chưa có tiền trả nên e mới hỏi mượn a. Bạn e vừa trả rồi, nên e ko mượn a nữa. E cảm ơn ạ! Bla bla"
Sau đó tao nói chuyện với ảnh thêm một lúc rồi chào tạm biệt, hẹn lúc khác nói chuyện sau (Tao phải cố gắng nói chuyện thêm một lúc để giãn mạch cảm xúc của đôi bên. Vì tao sợ nếu stop ngay sau khi từ chối mượn thì ảnh sẽ biết là tao tự ái nên mới từ chối)
Ai lâm vào tình cảnh khó khăn cũng tự ái, đúng ko? Nếu tao vứt bỏ cái tôi, chịu đựng thêm chút nữa thì ảnh cũng cho tao mượn. Nhưng sau đó, tao thà vay nóng bên ngoài chứ nhất quyết ko vay của ảnh (1 triệu mỗi tháng 200k tiền lãi)
Khó khăn chồng lên khó khăn nhỉ? Nhưng kệ! Trừ khi lâm vào tình trạng vô cùng bết bát, ko biết vay mượn ai thì tao mới chịu đựng tủi nhục như lần trước thôi.
Khi mà tao còn xoay xở được thì đừng hòng!
Có một người anh!
Tự nhiên khoe với tao rằng có bà con họ hàng mới trúng số nên được cho một số tiền cũng khá. Lúc ấy tao cũng khó khăn, nên nhanh miệng hỏi ké "Có thể cho e mượn xxx triệu được ko?"
Sau khi tao gửi stk và nhận tiền xong thì ảnh nói "Lần sau ko nên xoay xở một mình như thế! Bla bla"
Mãi sau này tao mới biết, bà con nhà ảnh chả có ai trúng số cả. Ảnh biết tao khó khăn nên bịa đại ra chuyện đó để tao hỏi vay cho thoải mái thôi. (Ảnh là ng đã nói "A ko nhớ gì cả! Quên luôn đi e" khi tao nhắc lại số tiền tao còn nợ trong bài hôm trước)
Để mà nói về ảnh thì dù tao có viết 1000 bài cũng ko hết được những gì ảnh giúp tao đâu. Ko đơn giản là chuyện tiền bạc, mà ảnh còn dạy (và dỗ) tao biết bao nhiêu thứ trên đời, ví dụ như về văn hoá giao tiếp và cách đối nhân xử thế chẳng hạn. Ảnh dạy nhiều lắm, mà do tao đầu đất, nên ko thẩm thấu được bao nhiêu thôi. Nói chung, tao cảm thấy rất may mắn vì gặp được ảnh (Đến tận lúc này mqh của tao và ảnh vẫn hoàn toàn trong sáng, nên miễn thuyết âm mưu nhé)
Nhờ ảnh và vài ng bạn khác ở ngoài cuộc sống giúp đỡ và cưu mang nên tao vẫn bám trụ được ở SG đến lúc này đấy tụi mày ạ!
Sửa lần cuối: