- Bài viết
- 321
- Xu
- 17,297
Có một nhà sư, trụ trì một ngôi chùa tồi tàn đâu đó ở góc núi nào đó mà những phật tử phương xa và những đoàn từ thiện chưa buồn tới. Nhà sư ngày ngày, sáng ra đọc kinh xong thì đi tưới rau, xong rồi cho con chó ăn, rồi ngồi thiền, rồi đi ăn rồi lại thiền, hoặc chán ngồi thiền thì ngồi xổm trước gian chính chống tay lên cằm chờ mặt trời lặn. Buồn quá chàng tập võ nữa. Chàng tập mãi mà chưa đấu với ai hết, đêm tối không có ai chàng vẫn nhún chân bay một phát tới ngọn đa kiểm tra tổ chim, mà chàng vẫn không thể biết đích xác được là chàng có phải cao thủ hay không. Thời gian cứ thế trôi qua, chàng trụ trì chùa đó từ khi mà đất này chưa nổi can qua cho tới khi bình lặng, ngày nào chàng cũng tưới rau, tụng kinh và ngồi thiền và nuôi chó. Chàng trụ trì chùa đó từ khi mà những cô thiếu nữ theo mẹ vào chùa làm chàng xao xuyến và phải vào nhà sau đọc kinh như bổ củi, cho tới khi chàng trung niên và người ta muốn giao chàng làm tổng giám đốc năm bảy chùa trong cả vùng, mà chàng từ chối tất cả, cho tới khi chàng trở thành một lão sư già chỉ lanh quanh quét chùa và đợi chết. Chàng đã nuôi tới con chó thứ bảy, con nào cũng rụng hết cả lông và chết già.
Lúc đó chàng đã chín mươi tuổi, chàng nuôi sang con chó thứ tám. Da chàng nhăn nheo, tay chân chàng run rẩy yếu ớt, kinh kệ chàng đọc đã quá nhiều đến nỗi mỗi khi thắp đèn nhang chàng chỉ cần đọc tên kinh và nhắm mắt lại là lời kinh phát ra miệng, và tới tuổi đó chàng chẳng sợ gì thần phật lẫn ma quỷ, ma quỷ thường lởn vởn gần chàng mà cung kính, và chàng chỉ biết sống dai thế thôi chứ Phật chẳng độ được hơn nữa chàng bởi chàng quá trong sạch. Chàng chính là Phật rồi đó.
Một ngày có đứa con gái mười sáu tuổi, đẹp như hoa mộng, phong nhũ phì đồn, buồn đời thất tình, tới chùa gặp chàng. Nàng nói, sư cụ hãy chỉ cho con, con phải làm sao. Chàng nghĩ, mình đã chín mươi tuổi, đời mình chỉ toàn những điều trong sạch, chỉ biết đọc kinh luyện võ rồi cho chó ăn, biết nói gì với nó đây. Chẳng lẽ lại nói rằng nếu năm ba mươi ba tuổi mà ta gặp gái đẹp cỡ con, ta sẽ chẳng tu nữa. Rồi chàng phân tích một hồi, trích dẫn kinh kệ. Đứa con gái nghe lời chàng dù chả hiểu gì cũng thấy an lòng, về lấy đại một ông chồng rồi đẻ con, ngày rằm mùng một nào cũng đến chùa đặt lễ mong bình an cho con cái nó.
Rồi một ngày, khi chàng hơn trăm tuổi, có một đứa con trai mười bảy tuổi, chính là con của cô gái dạo nào, cũng đẹp như hoa mộng, chính trực can trường, mà chả biết nên sống đời mình thế nào, tới chùa gặp chàng. Hắn nói, sư cụ hãy chỉ cho con, con phải làm sao với cuộc đời mình. Chàng nghĩ, mình đã hơn trăm tuổi, đời mình chỉ toàn những điều trong sạch, chỉ biết đọc kinh rồi luyện võ và cho chó ăn, biết nói gì với nó đây. Chàng không trích dẫn kinh kệ như năm xưa nói với mẹ nó nữa, mà bảo nó ở lại với chàng ba ngày. Trong ba ngày chàng chỉ tưới rau, cho chó ăn, ngồi thiền, nhưng không tập võ cũng không bay lên ngọn cây. Thực ra chàng quá già rồi không bay lên xem trứng chim được nữa, game ấy chàng đã bỏ từ năm mới có bảy mươi ba tuổi. Sau ba ngày, thằng bé sốt ruột quá tới hỏi chàng, con đã im lặng quan sát sự cụ ba ngày nay, mà không biết sư cụ có ý gì dạy bảo con chăng. Chàng bảo thằng bé, đời ta chỉ biết có ở đây đọc kinh và nuôi chó, đâu biết thế giới ngoài kia có gì mà dạy gì con. Thằng bé hỏi, thế sao sư cụ giữ con lại ba ngày làm gì? Chàng bảo, thì để bây giờ con đi, làm gì thì làm, sống kiểu gì thì sống, nhưng con sẽ biết là có một cách sống là chẳng làm gì cả, đợi hết giờ, như ta vậy.
Mấy ngày sau, chàng chôn cất con chó thứ chín. Chàng thấy mình mệt mỏi, e không đủ thời gian mà đi xin một con chó con rồi về lại cho nó ăn tới hết đời nó, chàng vào thư trai, xếp bằng và viên tịch.
Người ta tạc một bức tượng chàng, đặt thờ ở góc chùa. Rồi có một vị sư mới tới trụ trì chùa, lập đàn giảng kinh, chấn hưng phật pháp, chẳng mấy chốc chùa nơi góc núi trở nên nổi tiếng, phật tử kéo đến đông nghìn nghịt, nhà chùa xây dựng thêm tới mấy gian điện, dân bản địa trong núi cũng khấm khá lên nhờ nương vào chùa mà buôn bán hương hoa, trông xe cho thuê phòng trọ, mở quán thịt rừng.
Một ngày có người đàn ông, vốn quê ở trong núi, tới chùa xin tá túc ba ngày, nhưng hắn chỉ thắp hương rồi ngồi trước bức tượng vị trụ trì cũ đúng một đêm, rồi tảng sáng sau đã bỏ đi.
Lúc đó chàng đã chín mươi tuổi, chàng nuôi sang con chó thứ tám. Da chàng nhăn nheo, tay chân chàng run rẩy yếu ớt, kinh kệ chàng đọc đã quá nhiều đến nỗi mỗi khi thắp đèn nhang chàng chỉ cần đọc tên kinh và nhắm mắt lại là lời kinh phát ra miệng, và tới tuổi đó chàng chẳng sợ gì thần phật lẫn ma quỷ, ma quỷ thường lởn vởn gần chàng mà cung kính, và chàng chỉ biết sống dai thế thôi chứ Phật chẳng độ được hơn nữa chàng bởi chàng quá trong sạch. Chàng chính là Phật rồi đó.
Một ngày có đứa con gái mười sáu tuổi, đẹp như hoa mộng, phong nhũ phì đồn, buồn đời thất tình, tới chùa gặp chàng. Nàng nói, sư cụ hãy chỉ cho con, con phải làm sao. Chàng nghĩ, mình đã chín mươi tuổi, đời mình chỉ toàn những điều trong sạch, chỉ biết đọc kinh luyện võ rồi cho chó ăn, biết nói gì với nó đây. Chẳng lẽ lại nói rằng nếu năm ba mươi ba tuổi mà ta gặp gái đẹp cỡ con, ta sẽ chẳng tu nữa. Rồi chàng phân tích một hồi, trích dẫn kinh kệ. Đứa con gái nghe lời chàng dù chả hiểu gì cũng thấy an lòng, về lấy đại một ông chồng rồi đẻ con, ngày rằm mùng một nào cũng đến chùa đặt lễ mong bình an cho con cái nó.
Rồi một ngày, khi chàng hơn trăm tuổi, có một đứa con trai mười bảy tuổi, chính là con của cô gái dạo nào, cũng đẹp như hoa mộng, chính trực can trường, mà chả biết nên sống đời mình thế nào, tới chùa gặp chàng. Hắn nói, sư cụ hãy chỉ cho con, con phải làm sao với cuộc đời mình. Chàng nghĩ, mình đã hơn trăm tuổi, đời mình chỉ toàn những điều trong sạch, chỉ biết đọc kinh rồi luyện võ và cho chó ăn, biết nói gì với nó đây. Chàng không trích dẫn kinh kệ như năm xưa nói với mẹ nó nữa, mà bảo nó ở lại với chàng ba ngày. Trong ba ngày chàng chỉ tưới rau, cho chó ăn, ngồi thiền, nhưng không tập võ cũng không bay lên ngọn cây. Thực ra chàng quá già rồi không bay lên xem trứng chim được nữa, game ấy chàng đã bỏ từ năm mới có bảy mươi ba tuổi. Sau ba ngày, thằng bé sốt ruột quá tới hỏi chàng, con đã im lặng quan sát sự cụ ba ngày nay, mà không biết sư cụ có ý gì dạy bảo con chăng. Chàng bảo thằng bé, đời ta chỉ biết có ở đây đọc kinh và nuôi chó, đâu biết thế giới ngoài kia có gì mà dạy gì con. Thằng bé hỏi, thế sao sư cụ giữ con lại ba ngày làm gì? Chàng bảo, thì để bây giờ con đi, làm gì thì làm, sống kiểu gì thì sống, nhưng con sẽ biết là có một cách sống là chẳng làm gì cả, đợi hết giờ, như ta vậy.
Mấy ngày sau, chàng chôn cất con chó thứ chín. Chàng thấy mình mệt mỏi, e không đủ thời gian mà đi xin một con chó con rồi về lại cho nó ăn tới hết đời nó, chàng vào thư trai, xếp bằng và viên tịch.
Người ta tạc một bức tượng chàng, đặt thờ ở góc chùa. Rồi có một vị sư mới tới trụ trì chùa, lập đàn giảng kinh, chấn hưng phật pháp, chẳng mấy chốc chùa nơi góc núi trở nên nổi tiếng, phật tử kéo đến đông nghìn nghịt, nhà chùa xây dựng thêm tới mấy gian điện, dân bản địa trong núi cũng khấm khá lên nhờ nương vào chùa mà buôn bán hương hoa, trông xe cho thuê phòng trọ, mở quán thịt rừng.
Một ngày có người đàn ông, vốn quê ở trong núi, tới chùa xin tá túc ba ngày, nhưng hắn chỉ thắp hương rồi ngồi trước bức tượng vị trụ trì cũ đúng một đêm, rồi tảng sáng sau đã bỏ đi.
- ✬ Nguồn
- https://bedecotu.com/