Với năng lực của bạn, cứ nhận lời làm ở những tập đoàn nước ngoài, tội gì phải làm con cá bơi ngược dòng, không biết khi nào đến đích.
Tôi là bạn thân và là đồng nghiệp lâu năm của tác giả bài viết "Vợ chia sẻ bài của một người trên mạng xã hội khiến tôi suy sụp". Thường theo dõi tin tức của báo VnExpress nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc chuyên mục này khi bạn gửi cho tôi đường link kèm lời nhắn: "Ông có nghĩ tôi là người bảo thủ và gia trưởng không?". Qua góc nhìn của mình, tôi xin được gửi vài lời nhắn nhủ tới bạn. Mong bạn sớm tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống và sự nghiệp. Những lời tâm sự của bạn có lẽ viết vội trong lúc tâm trạng bức xúc nên tôi mong bạn thật bình tĩnh khi đọc bài viết sau đây của tôi.
Nói về sự bảo thủ đối với dân làm kỹ thuật, có lẽ ai cũng phải công nhận, nhưng bạn tôi là điển hình của sự nguyên tắc tuyệt đối, có lẽ một phần vì bạn từng làm cho tập đoàn lớn của Nhật Bản. Trong công việc, bạn không ngần ngại làm mất lòng các phòng ban và anh em sản xuất để đảm bảo sản phẩm xuất ra thị trường phải đồng đều về chất lượng với dung sai rất hẹp.
Có lần bạn đắc tội với cả tổng giám đốc lẫn chủ tịch HĐQT khi yêu cầu trả hơn chục container nguyên liệu không đạt chuẩn. Nhưng vì bạn giỏi chuyên môn và những lý lẽ đưa ra rất xác đáng nên dù không thích cũng không có ai phản bác được. Vì vậy những sai sót dù là nhỏ nhất, chỉ cần có liên quan đến bạn, mọi chỉ trích đều tập trung vào một địa chỉ. Khi bạn giúp phòng lab của công ty đạt chứng nhận loại xuất sắc của quốc tế cũng chẳng ai khen bạn một lời dù trước đó và sau này chẳng ai làm được.
Dù có thu nhập rất tốt nhưng bạn lại quá mải mê với công việc, toàn bỏ tiền túi ra lo việc chung mà chẳng thanh toán được. Tiền tiết kiệm được bao nhiêu, bạn lấy ra mua vật tư, hóa chất, thiết bị,... để nghiên cứu cải tiến sản phẩm và công nghệ. Lợi ích thì công ty hưởng, thiệt hại thì bạn chịu. Vì vậy, tài chính của bạn thường gặp vấn đề. Khi bị lãnh đạo công ty chèn ép quá, bạn đã lên gặp trực tiếp, họ nói: "Chúng ta cũng chỉ là người đi làm thuê, khác biệt chẳng qua chỉ ở cái ghế" rồi xin nghỉ ra ngoài lập công ty riêng. Bạn không biết rằng ở một tập đoàn lớn của nhà nước, điều đó là tối kỵ. Tuy họ không làm gì được bạn, nhưng họ sẽ đánh giá không tốt về bạn với những đối tác tiềm năng. Điều đó khiến bạn đánh mất nhiều cơ hội mà mình không biết.
Ngoài xã hội, bạn còn hay lo việc bao đồng. Gặp người bị tai nạn, bạn đưa họ đi cấp cứu để rồi lắm khi bị người nhà nạn nhân xúm lại bắt vạ. Nếu thấy tảng đá rơi giữa đường, bạn sẽ dừng lại bê vào vỉa hè vừa mất thời gian, tốn công sức lại nguy hiểm chẳng để làm gì. Sự bảo thủ nguyên tắc của bạn nơi công cộng còn lên đến đỉnh điểm khi cả đoàn đi team building, lúc mọi người băng qua đường cùng cả đoàn, bạn lại tách riêng rồi đi theo vạch kẻ khiến bạn trở nên lạc lõng vô cùng giữa tập thể.
Minh họa: AI
Lúc mới lập công ty, bạn không lo tập trung kiếm khách hàng để nâng cao doanh số mà đi giúp trẻ em tàn tật, sinh viên nghèo vượt khó. Bạn không biết rằng chỉ những tập đoàn lớn họ mới làm chuyện đó. Ngay cả việc bạn bỏ thời gian đi chia sẻ kinh nghiệm cho sinh viên cũng vậy, giờ học trò của bạn có nhiều đứa là trưởng phòng, quản đốc, học thạc sĩ, tiến sĩ ở nước ngoài, có đứa nào quay lại cảm ơn bạn chưa vậy? Máy móc thiết bị bạn làm ra, linh kiện thì toàn đồ nhập khẩu Âu, Mỹ, Nhật nhưng bạn bán giá rẻ mạt lại tặng khách toàn bộ phụ kiện kèm theo. Đã vậy người ta bảo hành chỉ 12 tháng, bạn lại chơi trội bảo hành những 24 tháng. Bạn cứ tự hào bảo: "Tao tiết kiệm cho đất nước hàng trăm ngàn đô ngoại tệ mà biết bao tấn thóc của nông dân mới đổi được, khách của tao tiết kiệm ít nhất 50% chi phí".
Tôi hỏi bạn làm vậy để được gì? Có ai cảm ơn bạn vì điều đó chưa hay họ còn quay lại đòi hỏi và ép giá? Ngoại tệ bạn tiết kiệm cho đất nước thấm vào đâu so với tiền người ta cho con đi học hay mua bất động sản ở nước ngoài? Giới thiệu khách cho bạn tư vấn mở nhà máy làm sao cho rẻ, bán được nhiều kiếm lời nhiều thì bạn lại khuyên họ làm bài bản tốn thêm chi phí thì ai dám thuê nữa. Bạn tư vấn cho nhà nước làm quy chuẩn ngành siết chặt đường làm ăn của họ, đương nhiên họ sẽ tẩy chay bạn thôi.
Bạn theo đuổi chủ nghĩa: "Khởi nghiệp kiến quốc" của ông doanh nhân nào đó nhưng bạn phải biết rằng chính vợ ông ấy đã từng vài lần đưa chồng đi giám định tâm thần đó thôi. Với năng lực của bạn cứ nhận lời làm ở những tập đoàn nước ngoài vừa kiếm được nhiều tiền để vợ nó tôn trọng vừa nhẹ đầu, tội gì phải làm con cá bơi ngược dòng nước mà không biết khi nào mới đến đích. Dẫu bạn có thành công cũng vẫn là người làm thuê cho nhà đầu tư bỏ vốn vào công ty đó thôi.
Với vợ bạn, nếu vợ thích làm gì, đi đâu thì cứ đưa tiền cho nhà cửa yên ấm, cấm cản làm gì, giàu nghèo có số cả rồi. Bao nhiêu đàn ông cũng làm vậy có sao đâu. Bạn muốn sống cùng bố mẹ để chăm sóc, phụng dưỡng nhưng chính bố mẹ bạn mới là người đang phải chăm lo cho gia đình nhỏ của bạn. Vợ bạn liệu có biết ơn và trân trọng điều đó hay không? Đời này chẳng mấy cô con dâu muốn sống cùng bố mẹ chồng cả. Lần nào tôi đến thăm cũng thấy bạn và mẹ tất bật lo cho hai đứa nhỏ. Nhìn bạn đầu bù, tóc rối, quần đùi áo ba lỗ, lo từng đồng tiền bỉm sữa mà tôi còn thấy chán chứ nói gì đến vợ bạn. Cứ như tôi: tiền làm được bao nhiêu đưa hết cho vợ, vợ lúc nào cũng đúng, có sai là do mình không làm đúng ý vợ là gia đình lúc nào cũng yên ấm hạnh phúc.
Vài điều tâm sự từ đáy lòng của một người bạn mong bạn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu có sỗ sàng, mong bạn thông cảm.
Đức Huy
Xem tiếp...
- Vợ chia sẻ bài của một người trên mạng xã hội khiến tôi suy sụp
Tôi là bạn thân và là đồng nghiệp lâu năm của tác giả bài viết "Vợ chia sẻ bài của một người trên mạng xã hội khiến tôi suy sụp". Thường theo dõi tin tức của báo VnExpress nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc chuyên mục này khi bạn gửi cho tôi đường link kèm lời nhắn: "Ông có nghĩ tôi là người bảo thủ và gia trưởng không?". Qua góc nhìn của mình, tôi xin được gửi vài lời nhắn nhủ tới bạn. Mong bạn sớm tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống và sự nghiệp. Những lời tâm sự của bạn có lẽ viết vội trong lúc tâm trạng bức xúc nên tôi mong bạn thật bình tĩnh khi đọc bài viết sau đây của tôi.
Nói về sự bảo thủ đối với dân làm kỹ thuật, có lẽ ai cũng phải công nhận, nhưng bạn tôi là điển hình của sự nguyên tắc tuyệt đối, có lẽ một phần vì bạn từng làm cho tập đoàn lớn của Nhật Bản. Trong công việc, bạn không ngần ngại làm mất lòng các phòng ban và anh em sản xuất để đảm bảo sản phẩm xuất ra thị trường phải đồng đều về chất lượng với dung sai rất hẹp.
Có lần bạn đắc tội với cả tổng giám đốc lẫn chủ tịch HĐQT khi yêu cầu trả hơn chục container nguyên liệu không đạt chuẩn. Nhưng vì bạn giỏi chuyên môn và những lý lẽ đưa ra rất xác đáng nên dù không thích cũng không có ai phản bác được. Vì vậy những sai sót dù là nhỏ nhất, chỉ cần có liên quan đến bạn, mọi chỉ trích đều tập trung vào một địa chỉ. Khi bạn giúp phòng lab của công ty đạt chứng nhận loại xuất sắc của quốc tế cũng chẳng ai khen bạn một lời dù trước đó và sau này chẳng ai làm được.
Dù có thu nhập rất tốt nhưng bạn lại quá mải mê với công việc, toàn bỏ tiền túi ra lo việc chung mà chẳng thanh toán được. Tiền tiết kiệm được bao nhiêu, bạn lấy ra mua vật tư, hóa chất, thiết bị,... để nghiên cứu cải tiến sản phẩm và công nghệ. Lợi ích thì công ty hưởng, thiệt hại thì bạn chịu. Vì vậy, tài chính của bạn thường gặp vấn đề. Khi bị lãnh đạo công ty chèn ép quá, bạn đã lên gặp trực tiếp, họ nói: "Chúng ta cũng chỉ là người đi làm thuê, khác biệt chẳng qua chỉ ở cái ghế" rồi xin nghỉ ra ngoài lập công ty riêng. Bạn không biết rằng ở một tập đoàn lớn của nhà nước, điều đó là tối kỵ. Tuy họ không làm gì được bạn, nhưng họ sẽ đánh giá không tốt về bạn với những đối tác tiềm năng. Điều đó khiến bạn đánh mất nhiều cơ hội mà mình không biết.
Ngoài xã hội, bạn còn hay lo việc bao đồng. Gặp người bị tai nạn, bạn đưa họ đi cấp cứu để rồi lắm khi bị người nhà nạn nhân xúm lại bắt vạ. Nếu thấy tảng đá rơi giữa đường, bạn sẽ dừng lại bê vào vỉa hè vừa mất thời gian, tốn công sức lại nguy hiểm chẳng để làm gì. Sự bảo thủ nguyên tắc của bạn nơi công cộng còn lên đến đỉnh điểm khi cả đoàn đi team building, lúc mọi người băng qua đường cùng cả đoàn, bạn lại tách riêng rồi đi theo vạch kẻ khiến bạn trở nên lạc lõng vô cùng giữa tập thể.
Minh họa: AI
Lúc mới lập công ty, bạn không lo tập trung kiếm khách hàng để nâng cao doanh số mà đi giúp trẻ em tàn tật, sinh viên nghèo vượt khó. Bạn không biết rằng chỉ những tập đoàn lớn họ mới làm chuyện đó. Ngay cả việc bạn bỏ thời gian đi chia sẻ kinh nghiệm cho sinh viên cũng vậy, giờ học trò của bạn có nhiều đứa là trưởng phòng, quản đốc, học thạc sĩ, tiến sĩ ở nước ngoài, có đứa nào quay lại cảm ơn bạn chưa vậy? Máy móc thiết bị bạn làm ra, linh kiện thì toàn đồ nhập khẩu Âu, Mỹ, Nhật nhưng bạn bán giá rẻ mạt lại tặng khách toàn bộ phụ kiện kèm theo. Đã vậy người ta bảo hành chỉ 12 tháng, bạn lại chơi trội bảo hành những 24 tháng. Bạn cứ tự hào bảo: "Tao tiết kiệm cho đất nước hàng trăm ngàn đô ngoại tệ mà biết bao tấn thóc của nông dân mới đổi được, khách của tao tiết kiệm ít nhất 50% chi phí".
Tôi hỏi bạn làm vậy để được gì? Có ai cảm ơn bạn vì điều đó chưa hay họ còn quay lại đòi hỏi và ép giá? Ngoại tệ bạn tiết kiệm cho đất nước thấm vào đâu so với tiền người ta cho con đi học hay mua bất động sản ở nước ngoài? Giới thiệu khách cho bạn tư vấn mở nhà máy làm sao cho rẻ, bán được nhiều kiếm lời nhiều thì bạn lại khuyên họ làm bài bản tốn thêm chi phí thì ai dám thuê nữa. Bạn tư vấn cho nhà nước làm quy chuẩn ngành siết chặt đường làm ăn của họ, đương nhiên họ sẽ tẩy chay bạn thôi.
Bạn theo đuổi chủ nghĩa: "Khởi nghiệp kiến quốc" của ông doanh nhân nào đó nhưng bạn phải biết rằng chính vợ ông ấy đã từng vài lần đưa chồng đi giám định tâm thần đó thôi. Với năng lực của bạn cứ nhận lời làm ở những tập đoàn nước ngoài vừa kiếm được nhiều tiền để vợ nó tôn trọng vừa nhẹ đầu, tội gì phải làm con cá bơi ngược dòng nước mà không biết khi nào mới đến đích. Dẫu bạn có thành công cũng vẫn là người làm thuê cho nhà đầu tư bỏ vốn vào công ty đó thôi.
Với vợ bạn, nếu vợ thích làm gì, đi đâu thì cứ đưa tiền cho nhà cửa yên ấm, cấm cản làm gì, giàu nghèo có số cả rồi. Bao nhiêu đàn ông cũng làm vậy có sao đâu. Bạn muốn sống cùng bố mẹ để chăm sóc, phụng dưỡng nhưng chính bố mẹ bạn mới là người đang phải chăm lo cho gia đình nhỏ của bạn. Vợ bạn liệu có biết ơn và trân trọng điều đó hay không? Đời này chẳng mấy cô con dâu muốn sống cùng bố mẹ chồng cả. Lần nào tôi đến thăm cũng thấy bạn và mẹ tất bật lo cho hai đứa nhỏ. Nhìn bạn đầu bù, tóc rối, quần đùi áo ba lỗ, lo từng đồng tiền bỉm sữa mà tôi còn thấy chán chứ nói gì đến vợ bạn. Cứ như tôi: tiền làm được bao nhiêu đưa hết cho vợ, vợ lúc nào cũng đúng, có sai là do mình không làm đúng ý vợ là gia đình lúc nào cũng yên ấm hạnh phúc.
Vài điều tâm sự từ đáy lòng của một người bạn mong bạn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu có sỗ sàng, mong bạn thông cảm.
Đức Huy
Xem tiếp...