Hôm nay vợ con đùm túm nhau đi chơi. Bỏ lại tao cùng mấy gói mì trong căn trọ ọp ẹp. Nghĩ cũng lạ cái xóm trọ nghèo này cũng có ngày nghĩ, mà cứ nghĩ thì sáng sớm ló đầu ra đã thấy chầu nhậu.
Vài con khô sẹt ở dưới quê Cà Mau của thằng Tư ba gác gửi lên. Canh rụ đế 20 lít cháy cổ họng của thằng Sáu nhà miệt Đồng Tháp Mười mới hôm nào đầy tràn nay vơi còn mỗi đáy.
Cái nước đục đục đó ngồi nhấm với cốc ổi mía ghim bim bim đậu phộng bên cái loa kẹo kéo cũng líu lưỡi con người ta.
Mà lần éo nào các nó cũng ngồi từ tờ mờ sáng đến tối muộn. Mặc cho phản ánh của đám nhà giàu bên kia con lộ, nhậu , tụi nó cứ nhậu cho quên cái sự nghèo.
Tao thì sống hòa đồng, dân lao động tứ xứ về đây dân nào tao chơi cũng được, mà dân nào chơi tao cũng được luôn. Vì lẽ đó mà anh em quý mình. Cứ thấy cái bản mặt tao là tụi nó rót sẵn éo cần mời. Cũng vì cái sự nhiệt tình này mà mấy lần tao bị mời lên phường làm việc vì có ng phản ánh chuyện bọn tao ăn nhậu ồn ào ko cho họ ngủ trưa.
Chuyện hôm nay cũng bắt đầu y chang như vậy, nhưng tao ko ngồi lỳ đến khi cái loa kẹo kéo nó rè đi như mọi khi nữa. Cũng nhờ có chị Tám cạnh phòng trọ tao cậy nhờ công việc nên tao thoát cái đám bợm kia sớm.
À nói chị, chứ thực ra chị còn trẻ, mới chớm tứ tuần. Tao quen mồm gọi thế thành quen. Có mấy bận chị quở : Em nhỏ hơn mà anh cứ gọi chị chị hoài người ra cứ tưởng em già lắm ý.
Chị thì là người miền ngoài nên cái giọng trách hờn nghe nó cũng hay hay. Nghe đâu quê chị tận Hà Nội. Chị và chồng ko hợp nhau nên chị dắt díu con cái vào trong này mưu sinh. Tụi nhỏ nhà chị cũng mến tao lắm, ngày nào cũng sang chơi. Có hôm vui mồm chúng còn rủ tao qua nhà ăn cơm mỗi khi thấy tao ngồi húp mì gói một mình. Tao cứ tẹt lưỡi ngại, rồi vịn vào đủ mọi lý do sợ khu trọ cháy nên đành từ chối khéo.
Lúc chiều tao đang ê a bản tình ca mùa đông với mấy thằng thì chị nhờ chở chị đi công việc. Có tí men trong ng tao ngại ra đường nhưng chị nói quá đành dắt con xe ra.
Hôm nay chị đi viện thăm bố chồng.
Chị tâm sự suốt cả chặng đường nhưng tai tao ù ù cậc cậc tiếng được tiếng mất. Chỉ khi nào con xe đụng vào ổ gà cái lưng tao bị hai cục mô mỡ sau lớp áo chị dụi vào tao mới hơi tỉnh tỉnh.
Chị bẩu : Gia đình chổng chị chuyển vào trong này mua căn nhà ở khu Sala gì đó to lắm. Chồng chị cũng có ý làm lại, muốn đưa mấy mẹ con về sống.
Tao nghe đến đấy buộc miệng mừng cho chị rồi động viên.
Cứ thế , một xe hai người rong rủi trên những cung đường nắng chang chang.
Đoạn về gần đến Pandora Trường Chinh chị kêu tao dừng xe rồi chỉ vào vĩa hè.
- Anh xem, người ta bán sen đá nhiều quá. Hay ghé vào em mua một ít anh về ghép chậu giúp đám nhỏ nhà em. Tụi nó qua anh chơi thấy mấy chậu cây anh xong về cứ tấm tét khen mà em ko biết trồng.
Nghe tới đây tao tỉnh ngan. Ờ thì mua đi tui về mần cho.
Về tới nhà chị dấm dúi vào tay tao mấy đồng rồi lách người qua cái bàn nhậu ban sáng vẩn còn ê a Giã Từ Vũ Khí mà đi vào phòng trọ. Bỏ lại bao lời bông đùa của mấy thằng đệ tử lưu linh - Chị Tám nay đi đâu với thằng Cụi mà cả buổi chiều hen...
Tao khi đó cũng vừa dắt con xe vào, từ chối khéo vài câu rồi lao vào một góc lôi đồ nghề ra. Loai hoai một lúc cũng đc hai chậu cây. Tao thấy xinh quá nên chụp hình lại rồi mang qua cho chị, nhưng chị chỉ lấy 1 chậu còn 1 chậu chỉ bẩu :
- Anh mang về chăm đi, mai mốt em có qua kia có khi lại bị quăng vất vưởng chúng chết thì tiếc lắm.
Ờ cho thì lấy, Cụi tao cũng chẳng nghĩ gì nhìu, nhất là khi đầu vẩn chong chong hơi men chưa tan.

Vài con khô sẹt ở dưới quê Cà Mau của thằng Tư ba gác gửi lên. Canh rụ đế 20 lít cháy cổ họng của thằng Sáu nhà miệt Đồng Tháp Mười mới hôm nào đầy tràn nay vơi còn mỗi đáy.
Cái nước đục đục đó ngồi nhấm với cốc ổi mía ghim bim bim đậu phộng bên cái loa kẹo kéo cũng líu lưỡi con người ta.
Mà lần éo nào các nó cũng ngồi từ tờ mờ sáng đến tối muộn. Mặc cho phản ánh của đám nhà giàu bên kia con lộ, nhậu , tụi nó cứ nhậu cho quên cái sự nghèo.
Tao thì sống hòa đồng, dân lao động tứ xứ về đây dân nào tao chơi cũng được, mà dân nào chơi tao cũng được luôn. Vì lẽ đó mà anh em quý mình. Cứ thấy cái bản mặt tao là tụi nó rót sẵn éo cần mời. Cũng vì cái sự nhiệt tình này mà mấy lần tao bị mời lên phường làm việc vì có ng phản ánh chuyện bọn tao ăn nhậu ồn ào ko cho họ ngủ trưa.
Chuyện hôm nay cũng bắt đầu y chang như vậy, nhưng tao ko ngồi lỳ đến khi cái loa kẹo kéo nó rè đi như mọi khi nữa. Cũng nhờ có chị Tám cạnh phòng trọ tao cậy nhờ công việc nên tao thoát cái đám bợm kia sớm.
À nói chị, chứ thực ra chị còn trẻ, mới chớm tứ tuần. Tao quen mồm gọi thế thành quen. Có mấy bận chị quở : Em nhỏ hơn mà anh cứ gọi chị chị hoài người ra cứ tưởng em già lắm ý.
Chị thì là người miền ngoài nên cái giọng trách hờn nghe nó cũng hay hay. Nghe đâu quê chị tận Hà Nội. Chị và chồng ko hợp nhau nên chị dắt díu con cái vào trong này mưu sinh. Tụi nhỏ nhà chị cũng mến tao lắm, ngày nào cũng sang chơi. Có hôm vui mồm chúng còn rủ tao qua nhà ăn cơm mỗi khi thấy tao ngồi húp mì gói một mình. Tao cứ tẹt lưỡi ngại, rồi vịn vào đủ mọi lý do sợ khu trọ cháy nên đành từ chối khéo.
Lúc chiều tao đang ê a bản tình ca mùa đông với mấy thằng thì chị nhờ chở chị đi công việc. Có tí men trong ng tao ngại ra đường nhưng chị nói quá đành dắt con xe ra.
Hôm nay chị đi viện thăm bố chồng.
Chị tâm sự suốt cả chặng đường nhưng tai tao ù ù cậc cậc tiếng được tiếng mất. Chỉ khi nào con xe đụng vào ổ gà cái lưng tao bị hai cục mô mỡ sau lớp áo chị dụi vào tao mới hơi tỉnh tỉnh.
Chị bẩu : Gia đình chổng chị chuyển vào trong này mua căn nhà ở khu Sala gì đó to lắm. Chồng chị cũng có ý làm lại, muốn đưa mấy mẹ con về sống.
Tao nghe đến đấy buộc miệng mừng cho chị rồi động viên.
Cứ thế , một xe hai người rong rủi trên những cung đường nắng chang chang.
Đoạn về gần đến Pandora Trường Chinh chị kêu tao dừng xe rồi chỉ vào vĩa hè.
- Anh xem, người ta bán sen đá nhiều quá. Hay ghé vào em mua một ít anh về ghép chậu giúp đám nhỏ nhà em. Tụi nó qua anh chơi thấy mấy chậu cây anh xong về cứ tấm tét khen mà em ko biết trồng.
Nghe tới đây tao tỉnh ngan. Ờ thì mua đi tui về mần cho.
Về tới nhà chị dấm dúi vào tay tao mấy đồng rồi lách người qua cái bàn nhậu ban sáng vẩn còn ê a Giã Từ Vũ Khí mà đi vào phòng trọ. Bỏ lại bao lời bông đùa của mấy thằng đệ tử lưu linh - Chị Tám nay đi đâu với thằng Cụi mà cả buổi chiều hen...
Tao khi đó cũng vừa dắt con xe vào, từ chối khéo vài câu rồi lao vào một góc lôi đồ nghề ra. Loai hoai một lúc cũng đc hai chậu cây. Tao thấy xinh quá nên chụp hình lại rồi mang qua cho chị, nhưng chị chỉ lấy 1 chậu còn 1 chậu chỉ bẩu :
- Anh mang về chăm đi, mai mốt em có qua kia có khi lại bị quăng vất vưởng chúng chết thì tiếc lắm.
Ờ cho thì lấy, Cụi tao cũng chẳng nghĩ gì nhìu, nhất là khi đầu vẩn chong chong hơi men chưa tan.


Sửa lần cuối: